4
Tôi thật sự rất biết ơn .
Ngày trước chỉ coi là sở thích, khi thật sự bắt tay vào , tôi vẫn chìm đắm trong đó.
Thì ra tôi đơn giản chỉ là thích bánh mà thôi.
Phu nhân nhà họ Tống từng , mấy thứ nhỏ nhặt này của tôi chẳng ra gì, bà không muốn thấy tôi những thứ ấy.
Thế nên tôi chỉ dám lén lút .
Tôi không có tài năng, không biết đàn piano, không biết múa, không biết chơi violin, chẳng có khả năng nào đủ để so sánh với những thiên kim khác.
Dù có chật vật học chút ít, phu nhân Tống vẫn chỉ coi thường.
Từng có lúc tôi rất lo lắng, rất buồn.
Không biết mình nên gì, cũng không biết mình phải như thế nào.
Khi họ với tôi rằng, thiếu gia nhà họ Trần sẽ liên hôn cùng tôi, phản ứng đầu tiên của tôi chính là–
Đối phương có biết tôi là một người tầm thường, nhạt nhẽo đến không?
Tôi không dám hỏi.
Phu nhân Tống cuối cùng cũng với tôi.
Bà : “Tri Tri, con thật có ích.”
Khoảnh khắc ấy, tôi lại thấy nhẹ nhõm.
Tôi xem Trần Tụng Ngưỡng, xem nhà họ Trần như cọng rơm cứu mạng.
Xung quanh có vô số ví dụ về liên hôn, phần lớn đều không có kết cục tốt.
Nhưng lại đổi lấy những hợp tác ăn lớn.
Vậy cũng .
Tôi trở thành một người có ích rồi.
Chỉ cần tôi ngoan ngoãn, yên phận, thì có thể lặng lẽ bánh cả đời.
Nhưng điều ngoài dự đoán của tôi là–
Trần Tụng Ngưỡng là một người rất tốt, rất tốt, rất tốt.
Tốt đến mức… tôi sắp thật sự thích rồi.
Tiệm bánh hoạt yên tĩnh, việc buôn bán lại luôn ổn định.
Có lẽ nhờ vào nhiều năm kiên trì sở thích, cuối cùng cũng đạt một bước nhảy vọt về chất.
Không ít khách hàng dành cho tôi những đánh giá rất tốt.
Nhiều người còn thích để lại lời nhắn như thế này:
【Bà chủ siêu dịu dàng, siêu xinh đẹp, siêu kiên nhẫn, giống hệt mấy chiếc bánh nhỏ. Nói chuyện với ấy khiến người ta vô thức ngẩn ngơ.】
Ể?
Đây là cái gì .
Mỗi lần thấy, mặt tôi lại hơi nóng lên.
Có lẽ đây là cách bày tỏ niềm vui phổ biến hiện nay chăng?
Có thể do tôi đã ở nhà họ Tống quá lâu, quen với sự ngột ngạt, nên khi thấy những câu bộc lộ cảm trực tiếp thế này, tôi lại thấy có chút ngại ngùng.
Trần Tụng Ngưỡng thì mặt không đổi sắc, đều đặn xóa hết những bình luận như .
Chỉ cần trong câu có chữ 【bà chủ】 là đặc biệt nhạy cảm.
Tôi nhỏ giọng: “Cái này chắc không phải ác ý đâu nhỉ? Nghe toàn là lời khen mà.”
“Ừ, họ đều rất thích em,” Trần Tụng Ngưỡng khẽ , “ Tri Tri à, những lời này cứ tạm gạt qua một bên. Nếu để lại quá nhiều bình luận không dọn dẹp, thì những khách hàng sau này sẽ không thể tiếp tục gửi nữa.”
Thì ra là .
Tôi nửa hiểu nửa không.
Có lẽ lời là đúng.
Về sau, khách hàng để lại lời nhắn vẫn nườm nượp không ngừng.
Không biết tại sao, dạo ấy nụ của Trần Tụng Ngưỡng đều có chút gượng gạo.
Tôi nghĩ, chắc là quá mệt.
Anh luôn có quá nhiều việc phải , lại còn chăm sóc tôi.
Thế là tôi cố gắng chuyện với nhiều hơn, kể những chuyện vui, bởi nếu không vui, tôi cũng sẽ buồn theo.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, tâm trạng của viết rõ trên khuôn mặt.
Anh còn dịu dàng, còn tốt hơn những gì tôi từng nghĩ.
Sống cùng Trần Tụng Ngưỡng lâu ngày, tôi gần như đã quên mất thân phận giả thiên kim này.
Cho đến khi ra ngoài cờ gặp phải người trước kia xung khắc với tôi nhất – Lý Nguyệt.
Nghe , từng có lúc nhà họ Trần và nhà họ Lý bàn chuyện liên hôn, cuối cùng vỡ nát, sau đó chuyện liên hôn mới rơi xuống đầu tôi.
Tóm lại, Lý Nguyệt rất không vừa mắt tôi.
Người đi bên cạnh ta chính là Tống Tuyết Tình.
Tôi né tránh ánh .
Lý Nguyệt nheo mắt.
“Tống Tri Tri?”
Cô ta tôi, trong mắt thấp thoáng khinh miệt và giễu cợt.
“Đường đường là thiên kim tiểu thư, à không, kẻ chiếm ổ chim khách, giờ lại sa sút đến mức này, thật đáng thương.”
Tống Tuyết Tình sắc mặt bình thản, không gì.
Lý Nguyệt nhạt, còn cố đẩy nhẹ Tống Tuyết Tình, như muốn kéo ta cùng nhau nhạo tôi.
Tôi không đáp lại.
Tôi không sợ Lý Nguyệt, tôi chỉ hơi sợ khi phải thấy Tống Tuyết Tình.
Cảm thấy thật khó đối mặt.
Kẻ chiếm chỗ người khác – vì chuyện này, tôi luôn thấy xấu hổ.
Có người từng với tôi, mười tám năm qua của Tống Tuyết Tình rất khổ cực.
Cô ấy rất giỏi, luôn gắng sức vươn lên để thoát khỏi gia đình như bóng ma quấn lấy, và ấy đã thành công.
Giờ biết ấy mới là máu mủ nhà họ Tống, tôi cũng không thấy lạ.
Bọn họ đều rất giỏi, quả là cùng một dòng máu.
Nhưng đoạn đường ấy, chắc chắn rất mệt mỏi và cay đắng.
Bạn thấy sao?