Thiên Tài Từ Trong [...] – Chương 2

“Mỹ Hương, sao con chị ra nhanh ? Có bí quyết gì không?”

Chỉ mất năm phút, mẹ tôi đã kỷ lục sinh nở nhanh nhất bệnh viện, lập tức trở thành “ngôi sao may mắn” của nơi này.

Những sản phụ đang chờ sinh thi nhau kéo đến xem, mong “hưởng ké vận may”.

Mẹ tôi ôm tôi, mặt đầy tự hào:

“Tôi cũng chẳng biết sao, còn chưa kịp dùng sức thì con bé đã tự chui ra rồi.”

“Ý chị là đứa nhỏ tự ra luôn? Thông minh quá trời!”

“Không thông minh thì sao tự gỡ dây rốn?”

Thế là, sau mẹ tôi Trần Mỹ Hương, đến lượt tôi trở thành bảo bối của các bà bầu.

Ngày nào cũng có người tới xem tôi, mang đủ loại đồ chơi, ôm tôi áp vào bụng mình, mong tôi truyền kinh nghiệm cho mấy đứa bé trong bụng họ.

Kinh nghiệm thì chắc chắn không thể truyền.

Nhưng bất kể ai bế, tôi cũng mở to mắt .

Dù sao trong bụng mẹ thì cơ hội “cày” không nhiều, ra đời rồi thì có cả đống thứ để “cày”.

Nhan sắc, tính cách, độ thiện cảm với người ngoài, tất cả đều phải rèn từ bé.

“Đứa nhỏ này dễ thương quá, gặp ai cũng , chẳng khác gì thiên sứ nhỏ!”

“Đúng đó, là biết tới để báo ân. Mỹ Hương à, chị thật có phúc, không giống cái giường bên cạnh đâu…”

Tôi đang lim dim buồn ngủ, nghe đến đây lập tức dựng tai lên.

Giường bên cạnh? Không phải chính là mẹ của Hạo Tâm Nguyệt sao?

Lạ thật, bà ta vào phòng sinh cùng lúc với mẹ tôi, mà đến nay đã hai ngày trôi qua, tôi mở mắt rồi mà họ vẫn chưa trở về.

Cho dù khó sinh, cũng đâu thể kéo dài tận hai ngày?

Mẹ tôi biết tôi từ trong bụng đã mê tám chuyện, nên chỉ cần tôi cựa quậy, bà liền hiểu tôi muốn hỏi gì.

“Con bà Thẩm ấy hả? Nghe bảo sinh khó lắm. Lúc trước cũng giống trạng của mẹ, dây rốn quấn cổ, thai không thuận. Sinh thì lại băng huyết, vật vã cả ngày cả đêm, đến giờ vẫn còn trong phòng hồi sức đặc biệt.”

“Khủng khiếp ? Sao không mổ?”

“Bà ấy nhất quyết không chịu, sinh thường con mới thông minh. Đừng mổ, thuốc tê cũng không cho tiêm, cứ thế mà rặn!”

Mẹ tôi nghe xong mặt trắng bệch, ôm chặt lấy tôi, vỗ ngực thở phào:

“Con ngoan, may mà con không để mẹ chịu khổ.”

Ba ngày sau khi tôi chào đời, mẹ tôi vừa xách hành lý vừa ôm tôi, dọn sang trung tâm chăm sóc sau sinh của bệnh viện.

Ở đó, tôi càng kỷ luật như biến thái.

Bảy giờ sáng, uống sữa, tập vận , luyện phát âm.

Mười giờ, uống sữa, nghe nhạc piano, ngủ.

Mười hai giờ trưa, uống sữa, nghe thời sự, ngủ.

Dáng vóc, nhan sắc, kiểm soát nghiêm ngặt.

Đức – trí – thể – mỹ, không để sót thứ nào.

3
Cứ thế lại trôi qua nửa tháng.

Tôi vốn tưởng phải đến ba bốn tuổi mới có thể gặp lại Hạo Tâm Nguyệt, không ngờ mẹ của ta lại lần nữa trở thành cùng phòng với mẹ tôi!

Lần này đi cùng bà ta không chỉ có người nhà bên ngoại, bên chồng, mà còn có cả lão phu nhân nhà họ Hạo.

Nhìn bóng dáng quen thuộc hiền từ ấy, rõ ràng biết mình không nên mở miệng quá sớm, tôi vẫn không nhịn , bật ra tiếng gọi đầu tiên trong đời ——

“Bà…!”

Một tiếng “bà” của tôi, lập tức khiến căn phòng ồn ào đông đúc rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Mọi người đồng loạt quay đầu tôi.

“Vừa rồi, là đứa nhỏ này phát ra tiếng sao??”

“Không thể nào, nó mới ra đời có nửa tháng, gì có chuyện nửa tháng đã biết ?”

“Nhưng trong phòng chỉ có hai đứa bé, rõ ràng tiếng vừa rồi là giọng của đứa nhỏ này, chẳng lẽ lại là đứa khó sinh kia? Nghe nó đến bú cũng không có sức, còn phải đút sữa bằng tay, gì có khả năng gọi to như thế!”

Mẹ Hạo Tâm Nguyệt tôi, trong mắt đầy sự kinh ngạc, nghi ngờ và ghen tị đan xen.

Tôi liếc sang đứa bé trong lòng bà ta, yếu ớt như quả dưa héo, chẳng buồn thêm, quay đầu hướng về phía lão phu nhân nhà họ Hạo, cố gắng nặn ra nụ trên khuôn mặt bé bỏng thịt mỡ.

“Bà——!”

Nếu như tiếng “bà” đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn, thì tiếng thứ hai này trực tiếp khiến tim gan lão phu nhân run lên.

“Đứa nhỏ này, là gọi ta sao?”

“Cục cưng ngoan… để bà con nào… chà chà, đôi bàn tay nhỏ, đôi mắt to… y hệt ta hồi nhỏ, xinh đẹp quá trời!”

Chỉ bằng hai tiếng gọi “bà”, tôi đã thành công dỗ cho lão phu nhân nhà họ Hạo mê muội, ngay tại chỗ tháo chiếc vòng ngọc trên tay đưa cho tôi.

Mẹ tôi tuy là hotgirl mạng, cũng từng thấy qua đồ tốt, chất ngọc kia vẫn suýt quỳ rạp xuống đất cảm ơn.

“Cứ giữ lấy đi, ta với đứa nhỏ này có duyên.”

Lão phu nhân bế tôi, lưu luyến chẳng muốn buông, ánh mắt dính chặt vào gương mặt tôi, quên bẵng cả việc vốn dĩ mình đến đây để thay chồng thăm hỏi vợ con cấp dưới.

Còn Hạo Tâm Nguyệt, từ đời ông nội đã gắn bó với nhà họ Hạo.

Ông nội ta vốn là phó quan của lão gia nhà họ Hạo, sau này chết thay cho ông, nên ông liền nhận cha của Hạo Tâm Nguyệt con nuôi.

Cha ta lớn lên trong nhà họ Hạo, sau này trở thành thư ký riêng cho con trai trưởng Hạo Lâm Uyên —— cũng chính là cha ruột tôi, người mà tôi chưa từng gặp mặt.

Nhờ quan hệ của ông nội và cha, từ nhỏ Hạo Tâm Nguyệt đã thường xuyên ra vào nhà họ Hạo, xem như nửa tiểu thư.

Đến khi ta bốn tuổi, mẹ mất vì bệnh, nhà họ Hạo dứt khoát đón ta về, chính thức biến thành tiểu thư thật sự của nhà họ Hạo.

Điều này cũng có nghĩa là, nếu muốn cướp lấy thương của Hạo Tâm Nguyệt, tôi nhất định phải nhận về trước bốn tuổi.

Thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề.

Tôi gương mặt hiền từ của lão phu nhân trước mắt, nắm chặt tay bà, cố gắng cọ khuôn mặt sắp cứng đờ vì vào lòng bà.

Trong khoảnh khắc đó, lão phu nhân chỉ cảm thấy tim mình sắp tan chảy.

“Cục cưng ngoan, thích bà thế này à? Vậy gọi thêm một tiếng ‘bà’ cho bà nghe không?”

“Bà——!”

“Ôi… bảo bối nhỏ của bà, từ nay ngày nào bà cũng đến thăm con có không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...