Bạn thân biến mất một tháng, tôi từ quê chạy thẳng đến trước mặt tên cặn bã.
Tôi đang hái rau trong vườn nhà thì điện thoại hiện thông báo một tin tức nóng.
“Thiếu gia đất Bắc Kinh vì muốn vị hôn thê vui vẻ, tức giận ném một người phụ nữ rối ra khỏi tiệc.”
Thiếu gia đất Bắc Kinh? Lục Tư Viễn?
Đây chẳng phải vị hôn phu của thân tôi sao?
Nhớ lại một tháng trước, ấy muốn sang Lâm thị bàn chuyện thiết kế hôn lễ cùng vị hôn phu. Kết quả, suốt một tháng không hề có tin tức.
Người tôi phái đi điều tra lại khẳng định rằng thân vẫn ổn.
Tôi vội bấm vào video.
Tôi muốn xem thử, thân tôi ở Lâm thị “hạnh phúc” đến mức nào, đến nỗi không thèm trả lời tin nhắn của tôi.
Nhưng không ngờ, “người phụ nữ rối” trong video lại chính là thân tôi!
Trong video, ấy bị người ta xô đẩy, tóc tai rối bời.
Trên mặt đầy mệt mỏi, miệng liên tục cầu xin tha thứ.
Còn Lục Tư Viễn lại ôm một người phụ nữ khác, lạnh lùng đứng giữa đám đông.
Xung quanh là tiếng nhạo:
“Con điên này dám đụng vào đồ của Lục thiếu sao?”
“Cô ta còn mình là thân của Tống Phi Phi, nhà thiết kế số một trong nước, tiểu thư nhà họ Tống, vị hôn thê của Lục thiếu? Dám ra sao không biết xấu hổ ?”
“Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này, còn mơ phượng hoàng à? Nực thật.”
Bạn thân tôi bị bảo vệ lôi ra ngoài một cách thô bạo, trên nền đất loang lổ vết máu do đầu gối va đập.
Còn Lục Tư Viễn chỉ dịu dàng dỗ dành người phụ nữ trong lòng hắn.
Tôi siết chặt điện thoại, lửa giận bùng lên, lập tức mua vé máy bay sang Lâm thị.
Tôi phải tận mắt xem cái gọi là “ thân thật sự” của tôi rốt cuộc là ai.
________________
1
Sắp lên máy bay, tin tức “Lục Tư Viễn tổ chức tiệc đính hôn xa hoa cho vị hôn thê” đã chiếm trọn các trang đầu.
Mời toàn bộ nhân vật có tiếng trong giới.
Tiêu đề sáng choang đặt ngay chính giữa, sợ thiên hạ không thấy.
Tôi tức giận chuyển tiếp tin đó cho Lục Tư Viễn, kèm câu chất vấn:
“Đây là tiểu tam nào nuôi ?”
Mãi đến khi tôi xuống máy bay, hắn mới trả lời.
“Tống Phi Phi! Coi chừng cái miệng đấy, tuy nhà họ Lục có ngày hôm nay nhờ nhà họ Tống, không phép nghi ngờ cảm của tôi và Hứa Như Như!”
Nhìn dòng chữ, tôi lạnh lùng hừ một tiếng.
Chính cũng biết nhà họ Lục nhờ chúng tôi mới ngoi lên .
Nếu không tận mắt thấy video, thấy thân tôi bị lôi ra ngoài, tôi còn tưởng si lắm.
Hứa Như Như – chính là người cùng tôi dựng nên phòng thiết kế, hai chúng tôi nỗ lực hết mình mới đi đến ngày hôm nay.
Trong quãng thời gian khó khăn nhất, tôi chưa từng thấy ấy bị ai bắt nạt như thế.
Vậy mà bây giờ thì sao? Chỉ một tháng không gặp, lại biến thành thế này?
Tôi cố kìm nén cơn giận, gọi điện cho Phó Kỳ Niên.
Anh ta là đối tượng liên hôn mà mẹ tôi sắp đặt, cũng là thân của Lục Tư Viễn.
Đến cuộc gọi thứ mười tám, ta mới chịu bắt máy.
“Ai thế? Gọi lắm thế, thần kinh à?”
“Là tôi, Tống Phi Phi.”
Nghe thấy tên tôi, giọng ta lập tức mềm lại.
“Phi Phi, có chuyện gì ?”
“Cho tôi một thiệp mời tiệc đính hôn của Lục Tư Viễn.”
Đầu dây bên kia lập tức nịnh nọt:
“Phi Phi, cũng muốn đến dự tiệc sao? Tôi đến đón nhé, đích thân đưa qua…”
Tôi lạnh nhạt ngắt lời:
“Không cần. Gửi thiệp mời qua đây là . Tôi đang đi công tác, không tiện gặp.”
Nói xong, tôi dập máy, đợi ta cho người mang thiệp đến.
Tôi còn cố giấu thân phận, là lấy giúp để khỏi bị nghi ngờ.
Cầm thiệp, tôi lập tức bắt xe đến nơi tổ chức tiệc.
________________
Taxi vừa dừng, lập tức bị một chiếc xe phía sau tông mạnh.
Người tôi đập nhào về phía trước, đầu va thật mạnh vào ghế.
Chưa kịp định thần, tài xế xe sau đã nhảy xuống, đứng chắn trước đầu xe, giọng hống hách:
“Không có mắt à? Đỗ xe kiểu gì thế?”
“Đây là chỗ đậu chuyên biệt của Bạch thiếu, cũng dám chiếm à?”
Tài xế taxi chỉ là người lao hiền lành, không muốn rắc rối.
“Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi đi ngay.”
Anh ta liên tục cúi đầu xin, rồi vội lái xe đi.
“Cô , chịu khó đi bộ một đoạn nhé, tôi xin lỗi.”
Tôi lắc đầu, không sao.
Sờ cái u sưng trên trán, nhăn mặt đi đến cổng tiệc thì lại bị chặn.
Chính là gã tài xế kia.
Sau lưng hắn còn có một gã đàn ông mặc vest cao cấp, diện ra lại như phú hộ phất lên.
Tài xế mạnh tay đẩy tôi, còn quát:
“Chính vừa nãy dám chiếm chỗ đậu của Bạch thiếu hả?”
Tôi cạn lời họ. Chỗ đậu xe gì chứ? Rõ ràng chỉ là lối đi bình thường trước cửa.
Thấy tôi im lặng, hắn càng thể.
“Biết hôm nay là tiệc đính hôn của ai không?”
“Là Bạch thiếu! Em rể của Lục thiếu! Cô thì là cái thá gì?”
Gã tài xế càng càng hăng, gã đàn ông kia vỗ vai hắn:
“Thôi bớt đi, giữ im lặng chút.”
Nói rồi, gã tiến lại gần tôi, ánh mắt khinh bỉ quét từ đầu đến chân.
“Từ đâu chui ra con nhà quê thế này? Quần áo, giày dép toàn bùn đất, xách cái túi nát, trong còn có trứng gà? Đi vào chẳng phải sẽ…”
Hắn cố ý nhấn từng chữ:
“Làm, bẩn, sàn.”
Tài xế lại liếc tôi với ánh mắt khinh khỉnh:
“Bạch thiếu, ta xem, đúng kiểu nhà quê nghèo. Tôi biết rồi! Cô ta nhất định muốn bắt chước con đàn bà hôm qua, tìm cách quyến rũ Lục thiếu!”
“Muốn hóa phượng hoàng chắc?”
Hắn lên :
“Người như hôm qua cũng có một đứa, bị ném ra ngoài trước bao người! Bên ngoài còn nguyên đám ăn mày…”
Hắn chưa kịp hết, tôi đã giận đến mức giơ tay tát thẳng.
Một bên mặt hắn lập tức in dấu đỏ rực, nóng bừng cả nửa má.
Bạn thấy sao?