Thiếu Gia Bắc Kinh [...] – Chương 4

4

“Con tổng giám đốc Tống chưa từng lộ diện trên mạng, số người gặp qua cũng rất ít. Chẳng lẽ… ấy thật sự là con tổng giám đốc Tống?”

Khuôn mặt Lục Tư Viễn lập tức trắng bệch.

Bạch Vân Sinh giật phắt lấy điện thoại của tôi.

“Nhìn phát biết ngay là AI! Giờ công nghệ AI phát triển thế này, muốn kiểu ảnh nào chẳng ?”

“Hình này rõ ràng là ghép sẵn, cố chọn đúng hôm nay đến rối!”

Vừa , hắn vừa ném mạnh điện thoại tôi xuống đất, màn hình vỡ toác.

Máu nóng dồn lên đầu, tôi giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.

Bạch Vân Sinh nổi điên, bị Lục Tư Viễn giữ lại.

Đúng lúc đó, một giọng nữ sắc bén vang lên:

“Cô ta tuyệt đối không thể là Tống Phi Phi!”

Bạch Phàm đã thay bộ váy khác, hùng hổ bước vào.

Cùng lúc, trợ thủ của tôi – A Vũ – cũng xuất hiện ở cửa.

Tôi vừa định gọi tên ta thì Hứa Như Như bất ngờ bịt miệng tôi lại.

Cô ấy bước ra chắn trước mặt tôi, rồi quỳ sụp xuống trước Lục Tư Viễn, nước mắt giàn giụa:

“Xin lỗi, là chúng tôi không biết trời cao đất dày… cầu xin tha cho chúng tôi.”

Tôi kéo mạnh ấy đứng dậy, tức giận lau đi nước mắt trên mặt thân.

“Đừng khóc, loại người như hắn không đáng để cậu rơi lệ.”

Vì một gã đàn ông như mà khóc, chỉ là lãng phí.

Bạch Phàm bước nhanh tới, khoác chặt lấy tay Lục Tư Viễn.

Cô ta vừa xuất hiện, đám khách liền ồ lên kinh ngạc:

“Trời ơi! Chiếc dây chuyền trên cổ ấy chính là tác phẩm mà Tống Phi Phi thiết kế riêng! Đó là lễ vật đính hôn tặng cho thân cơ mà.”

“Đây chính là viên kim cương ba tỷ đó sao? Quả thực mãn nhãn rồi.”

“Không hổ là vị hôn thê của Lục thiếu, chỉ có ấy mới xứng đáng với sợi dây chuyền này.”

Bạch Phàm đắc ý ngẩng đầu, khoe khoang từng chút một.

Cặp đôi cẩu nam nữ này, đến cả dây chuyền cũng dám ăn cắp!

Tức giận, tôi xông lên, đưa tay muốn giật sợi dây chuyền xuống.

Nhưng A Vũ từ phía sau ta bước ra, mạnh mẽ đè chặt tôi xuống.

Cả người tôi bị ép quỳ gối, Bạch Phàm đứng trước mặt, tôi từ trên cao với thái độ ngạo mạn.

“Thứ nhất, Tống Phi Phi là thân của tôi, còn thì tôi chưa từng quen biết.

Thứ hai, A Vũ là thuộc hạ thân tín nhất của ấy, ta có thể chứng minh không phải Tống Phi Phi.

A Vũ, xem, ta có phải Tống Phi Phi không?”

Lực trên tay A Vũ siết chặt thêm.

“Tiểu thư, ấy không phải.”

Tôi bàng hoàng người phía sau, ánh mắt A Vũ né tránh, không dám chạm vào tôi.

Mọi thứ bỗng chốc sáng tỏ.

Khó trách khi trước ta thân tôi vẫn ổn.

Khó trách Bạch Phàm có thể ngang ngược như .

Khó trách tôi mãi chẳng nhận ra…

Thì ra, người tôi tin tưởng nhất lại phản bội tôi.

“Đúng ! Tôi chưa từng gặp tiểu thư Tống, vị thuộc hạ này thì từng thấy rồi, luôn thay mặt ấy tham dự sự kiện.”

“Đúng, tôi cũng gặp rồi!”

“Xem ra ta đúng là giả mạo, dám giỡn mặt chúng ta!”

Bạch Phàm sải bước đến gần, giọng điệu tràn đầy khinh miệt:

“Bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, năng ngọt ngào một chút, biết đâu tôi vui thì sẽ tha cho .”

Tôi nghiến chặt răng, gằn từng chữ:

“Không đời nào!”

Sức nặng trên tay A Vũ càng thêm mạnh, cố ép tôi cúi đầu.

Hứa Như Như đột ngột lao ra từ phía sau, hướng về phía Bạch Phàm cầu xin.

“Để tôi, để tôi! Xin lỗi, xin các người tha cho chúng tôi, chúng tôi biết sai rồi.”

“Aaa!”

Chưa kịp hết câu, Bạch Vân Sinh đã túm tóc ấy lôi đi.

Hoàn toàn mặc kệ xung quanh là bao nhiêu khách khứa đang chứng kiến.

Lục Tư Viễn và Phó Kỳ Niên chỉ lạnh lùng đứng .

Tôi hét lớn về phía hắn:

“Ngươi dám đến ấy! Hôm nay cho dù tôi có chết, cũng phải kéo các người chôn cùng!”

Bạch Phàm thấy cảnh này lại nhạo.

A Vũ ngẩng đầu ta, trong thoáng chốc lơi lỏng lực siết.

Tôi nhân cơ hội vùng thoát, lập tức bẻ gãy cánh tay hắn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...