Hắn điên loạn, khát khao mùi hương từ nỗi tuyệt vọng của tôi, coi tôi là "thuốc giải".
Ba năm cầm tù, tôi là tù nhân phòng the, bị vắt kiệt thể xác và linh hồn.
Tôi sống sót, mang theo nỗi đau vô sinh và một kế hoạch "chết giả".
Hắn cuồng loạn tìm kiếm, tự nhận ra mình đã , mà không biết tôi đã biến hắn thành quân cờ.
Ngày cưới của tôi, hắn quỳ gối xin lỗi, tôi chỉ cười khẩy. Bởi vì, tôi đã tự tay mai táng hắn, trong chính hôn lễ rực rỡ nhất đời mình.
Hơi thở u ám của Tần Diệu Kình vẫn còn vương vấn trong không khí đặc quánh của căn phòng, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về địa ngục đêm qua.
Cố Uyển Dao khẽ , một cơn đau thấu xương chạy dọc sống lưng, kéo theo từng thớ thịt rã rời. Cô từ từ mở mắt, ánh đèn pha lê trên trần nhà lấp lánh như những giọt nước mắt đóng băng.
Mọi thứ trong căn phòng rộng lớn, xa hoa này đều xa lạ đến đáng sợ, ngoại trừ mùi hương nhàn nhạt, ghê tởm ám vào da thịt , một thứ mùi khiến muốn nôn khan lại không thể gột rửa.
Nó không chỉ là mùi của giao hoan, mà là mùi của sự tan rã, của những mảnh vỡ linh hồn.
Tần Diệu Kình, thái tử gia Cảng Thành khét tiếng với đôi mắt u tối và khí chất điên loạn, giờ đây đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành bọc da đen sang trọng. Hắn không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào , đôi mắt ẩn chứa một sự thỏa mãn bệnh hoạn, như thể là món đồ chơi hắn vừa dùng xong và đang chiêm ngưỡng chiến lợi phẩm của mình.
Hắn vươn tay, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào lọn tóc rối bời của , vuốt ve một cách quỷ dị. Rồi hắn cúi xuống, hít sâu một hơi, như thể đang thưởng thức một loại thuốc phiện quý giá, một hơi thở mang theo sự giải thoát mà chỉ mới có thể mang lại.
"Mùi hương này... ngọt ngào đến vậy. Đúng là thuốc giải của tôi," giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, vỡ sự im lặng ghê rợn.
Hắn không hề nhắc đến chứng rối loạn lưỡng cực, chỉ đơn thuần nói về "cơn điên" của mình và việc là "thuốc giải duy nhất", một cách nói trần trụi và trịch thượng.
Cố Uyển Dao bàng hoàng nhận ra, mình đã bị Trần Bá Hùng, người cha khốn nạn, bán cho Tần gia. Không chỉ vì món nợ cờ b.ạ.c khổng lồ mà còn vì một bí mật ghê tởm liên quan đến "khả năng đặc biệt" của cơ thể .
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoat-khoi-nguc-tu/chuong-1.html.]
Nhà họ Tần đã săn lùng thứ pheromone hiếm có đó từ lâu, một loại "phương thuốc" cổ xưa, tàn bạo, dùng để "chữa bệnh" cho những kẻ điên loạn nhất của dòng họ.
Tần Diệu Kình, sau khi cảm thấy cơn điên trong lòng dịu đi, lập tức thay đổi sắc mặt. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, khinh miệt, như thể chỉ là một món đồ dơ bẩn sau khi đã dùng xong. Hắn không chút thương tiếc, sai người đạp xuống giường, giọng điệu băng giá: "Bẩn thỉu. Cút đi tẩy uế cơ thể đi, đừng ô uế căn phòng của tôi."
Cố Uyển Dao, với cơ thể rã rời, đau nhức từng thớ thịt, lê lết vào phòng tắm. Trong gương, thấy những vết bầm tím loang lổ khắp người, cùng một nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ trên gương mặt. Nước mắt đã cạn từ lâu, từ khi nhận ra mình chỉ là một món hàng, một công cụ. Không khóc nữa, chỉ còn lại sự chai sạn và ý chí sinh tồn.
Tiếng nước chảy ào ạt trong phòng tắm không thể gột rửa hết sự ghê tởm đang cuộn trào trong huyết quản Cố Uyển Dao. Khi trở ra, Lâm Cảnh Đức, trợ lý riêng của Tần Diệu Kình, đã đứng đợi. Gương mặt ta cứng đờ, giọng điệu khách sáo ẩn chứa sự mỉa mai đến tột độ khi báo cáo về các "phác đồ điều trị" cực đoan của Tần Tổng: "Tần Tổng đã ra lệnh tìm mọi cách để duy trì trạng thái 'chữa bệnh' của . Cô sẽ được ép uống thuốc k.í.c.h d.ụ.c liều cao, ngâm mình trong bồn tắm thảo dược đặc chế liên tục, đảm bảo cơ thể luôn trong trạng thái 'sẵn sàng' tiết ra loại pheromone đặc biệt đó."
Lâm Cảnh Đức còn thêm một câu, đủ để Tần Diệu Kình nghe thấy, lại hướng về Cố Uyển Dao: "Tần Tổng, ngài xem, Cố thật sự là vị cứu tinh của ngài. Có lẽ ngài nên lập một miếu thờ ấy ở ngay phòng ngủ để tiện 'chữa bệnh' hơn không?"
Tần Diệu Kình không hiểu sự châm biếm, chỉ lạnh lùng gật đầu, ra vẻ rất hài lòng với "phác đồ" này.
Cuộc sống của Cố Uyển Dao bị giam lỏng ở gác mái trở thành một chuỗi ngày lặp lại của sự giày vò. Cô không chỉ chịu đau đớn thể xác mà còn bị tổn thương tinh thần sâu sắc.
Mỗi đêm, khi cơn điên của Tần Diệu Kình bùng phát, hắn lại tìm đến. Hắn xé rách quần áo một cách thô bạo, điên cuồng chiếm đoạt. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở dồn dập, cơ thể run rẩy vì cơn điên. Hắn không còn là một con người mà là một con thú bị bản năng điều khiển. Khi Cố Uyển Dao run rẩy và nhắm mắt, hắn cảm thấy sự "ngọt ngào" lan tỏa, một cảm giác quyền lực tuyệt đối khi có thể khiến khuất phục.
Cố Uyển Dao cắn chặt môi, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, tuyệt vọng đến mức muốn tự kết liễu. Cô cố gắng vô cảm hóa bản thân, tách rời ý thức khỏi cơ thể. Nước mắt không rơi, trong tâm trí là hàng vạn tiếng gào thét căm phẫn.
Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn thô bạo của hắn đều là một nhát d.a.o cứa vào linh hồn . Cô hình dung Tần Diệu Kình như một con quỷ hút máu, và chỉ là vật chứa cho sự điên loạn của hắn.
Cơn điên dịu đi, hắn lại trở nên tỉnh táo một cách tàn nhẫn, đẩy ra và sai đi tắm. Hắn "cảm thấy bẩn thỉu" vì chính hành của mình, không nhận lỗi, thay vào đó là phóng chiếu sự dơ bẩn đó lên .
Thậm chí, hắn ta còn có một sở thích bệnh hoạn là ngửi quần lót của sau mỗi lần "chữa bệnh", hoặc cầu không tắm rửa sau vài lần để "giữ mùi".
Điều này khiến Cố Uyển Dao nôn khan vì ghê tởm. Cô nhủ thầm: "Tao sẽ không chết, tao sẽ sống để nhìn mày chết."
Ý chí phản kháng và báo thù trong được hun đúc mạnh mẽ hơn bao giờ hết, biến nỗi đau thành lực.
Bạn thấy sao?