Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Cố Uyển Dao nhìn Tần Diệu Kình, trong đôi mắt có sợ hãi, có tức giận, duy chỉ không có sự quyến luyến và , thậm chí là một chút thương cũng không có. Chỉ còn lại sự trống rỗng và ghê tởm. Tần Diệu Kình lùi lại hai bước, Thái tử gia Tần thị khét tiếng lạnh lùng, quyết đoán, giờ đây giống như một con ch.ó cùng đường bị Cố Uyển Dao đánh bại chỉ bằng hai câu nói. Gương mặt hắn tái nhợt, ánh mắt thất thần.
Cố Uyển Dao và Lục Duệ Đình chật vật ôm lấy nhau, lại như một vòng tròn ấm áp, một bức tường vô hình, cách biệt hoàn toàn với người ngoài. Còn hắn, chính là kẻ ngoài cuộc đó, kẻ đã từng giam cầm , giờ đây lại bị đẩy ra khỏi cuộc đời một cách không thương tiếc.
Tần Diệu Kình rõ ràng đang bối rối, hắn không biết rốt cuộc phải gì để có thể giữ được Cố Uyển Dao, giữ được trái tim . Hắn đã dùng mọi thủ đoạn, từ bạo lực đến sự bù đắp ảo tưởng, tất cả đều vô nghĩa. Hắn sau đó không biết nghĩ đến điều gì mà mắt sáng rực, một tia hy vọng điên rồ lại lóe lên. Hắn tin rằng vẫn còn trách hắn vì đứa bé.
"Cố Uyển Dao, em có phải vẫn còn trách tôi vì đã mất đứa bé đó không?" Hắn hỏi, giọng điệu run rẩy, đầy vẻ cầu khẩn. "Đứa bé đến không đúng lúc, chỉ cần em muốn... Em quay về bên tôi, chúng ta có thể sinh thêm một đứa, muốn sinh bao nhiêu cũng được."
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/thoat-khoi-nguc-tu/chuong-13.html.]
Hắn chìm đắm trong những tưởng tượng của mình, không hề biết đã vĩnh viễn không thể mang thai. Hắn vẫn cho rằng đó chỉ là một vết sẹo nhỏ, có thể chữa lành bằng những lời hứa hão. Nếu đứa bé đó ngày xưa được sinh ra, thì giờ đã biết đi rồi nhỉ. Cô mềm lòng như vậy, có con rồi, chắc chắn sẽ không nỡ rời đi nữa nhỉ. Hắn ta tự dát vàng lên ảo tưởng của mình.
Lục Duệ Đình, không thể chịu nổi những lời lẽ vô nhân đạo của Tần Diệu Kình, lại tức giận ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh lẽo dị thường, chứa đựng sự phẫn nộ tột cùng: "Tần Diệu Kình, đồ súc sinh nhà ! Anh lẽ nào không biết, Sương Sương ấy vì lần sảy thai đó mà bị tổn thương, cả đời này không thể mang thai con của mình nữa rồi!"
"Anh còn ở đây khơi lại vết sẹo của ấy, có phải nhất định phải ép c.h.ế.t ấy thì mới cam lòng?!" Lời nói của Lục Duệ Đình như một tiếng sét đánh ngang tai Tần Diệu Kình.
Hắn cả người chấn mạnh, bỗng nhiên mở to hai mắt, gương mặt tái mét, giọng nói run rẩy: "Anh... nói gì cơ?!" Đau lòng đến mức gần như nghẹt thở, hóa ra tổn thương hắn ra cho Cố Uyển Dao đã đến mức không thể cứu vãn được nữa. Hắn đã hủy hoại cả cuộc đời , không chỉ thể xác mà còn cả khao khát mẹ thiêng liêng nhất.
Cố Uyển Dao đỡ Lục Duệ Đình dậy, nắm tay ấy, ánh mắt nhìn Tần Diệu Kình không còn chút e ngại hay sợ hãi nào, chỉ còn sự khinh bỉ tột cùng. Cô hạ tối hậu thư cho hắn: "Tần Tổng, đây là nhà của chúng tôi, không chào đón . Anh hãy dẫn người của mình ra ngoài, đừng bao giờ đến nữa! Bằng không tôi không ngại c.h.ế.t thêm một lần nữa thật đâu." Giọng lạnh lùng, dứt khoát, không cho hắn bất kỳ đường lui nào.
Bạn thấy sao?