5
“Thật! Ngữ văn 128, Toán 150, Tổ hợp 295, Tiếng Anh 148, tổng 721 điểm, hạng nhất toàn tỉnh!”
Tôi nhận bảng điểm, những con số kia, nước mắt trào ra.
Thủ khoa toàn tỉnh, tôi đã .
Khoảnh khắc ấy, tất cả uất ức, tức giận, không cam lòng… hóa thành hai hàng nước mắt.
“Chúc mừng cậu, Thi Vũ.” Trương Nhã ôm lấy tôi, “Cậu thật tuyệt.”
Các trong lớp cũng vây quanh, tất cả cùng chúc mừng.
Thầy Lý còn đến đỏ cả mắt: “Thi Vũ, em đã tạo nên lịch sử cho trung tâm, lần đầu tiên có học sinh giành thủ khoa toàn tỉnh.”
Tôi lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại.
“Cảm ơn thầy và mọi người.”
Tối hôm đó, tôi gọi điện báo tin vui cho gia đình.
“Mẹ, con đứng nhất toàn tỉnh rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi là giọng mẹ run rẩy: “Gì cơ? Nhất toàn tỉnh?”
“Đúng mẹ, con rồi.”
Mẹ khóc: “Con của mẹ, con giỏi quá, giỏi lắm…”
Bố cầm máy: “Thi Vũ, bố tự hào về con.”
“Cảm ơn bố mẹ đã luôn ủng hộ con.”
Cúp máy, tôi gọi cho Tiểu Ái.
“Tiểu Ái, mình đứng nhất toàn tỉnh.”
“Cái gì?!” Tiểu Ái hét toáng, “Thi Vũ, cậu giỏi quá!”
“Bây giờ ở trường còn ai mình điên không?” Tôi hỏi.
“Hết rồi, ai cũng cậu là thiên tài, Vương mù mắt, Tô Tình không xứng với suất tuyển thẳng ấy.”
Nghe , lòng tôi hơi ngổn ngang.
“Tô Tình thế nào?”
“Cô ấy… khóc rồi, nghe tin cậu thủ khoa, ấy ngồi trong lớp khóc rất lâu.” Tiểu Ái , “Mình thấy ấy hối hận lắm.”
Tôi im lặng một chút: “Hối hận cũng muộn rồi.”
“Cậu sẽ tha thứ cho ấy sao?”
“Mình không hận, cũng sẽ không tha thứ.” Tôi , “Có những chuyện, qua rồi thì qua thôi.”
Đêm hôm đó, tôi nằm trần nhà, nhớ lại quãng thời gian vừa qua.
Từ lúc tức giận bỏ học đến khi trở thành thủ khoa toàn tỉnh, tôi đã chứng minh một điều: người thật sự mạnh mẽ không cần dựa vào quan hệ hay nội định.
Tôi đã dùng cách của mình, để lấy lại danh dự.
Cuộc gọi từ Thanh Hoa
Tin tôi giành thủ khoa toàn tỉnh nhanh chóng lan khắp giới giáo dục.
Sáng hôm sau, tôi nhận rất nhiều cuộc gọi từ các phòng tuyển sinh của các trường đại học.
“Xin chào, có phải Lâm Thi Vũ không? Tôi là giáo viên của phòng tuyển sinh Đại học Bắc Kinh…”
“Bạn Lâm, tôi là người phụ trách tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa…”
“Xin chào, tôi đến từ Đại học Phúc Đán…”
Chỉ trong một buổi sáng, tôi nhận hơn chục cuộc gọi, đều là từ những trường đại học hàng đầu.
Nội dung của họ đều giống nhau: hy vọng tôi sẽ chọn trường của họ.
Thầy Lý ngồi cạnh nghe, trên mặt không ngừng nở nụ .
“Thi Vũ, bây giờ em thành miếng bánh ngon ai cũng muốn giành rồi.” Thầy , “Các trường top cả nước đều tranh nhau mời em.”
Trong lòng tôi cũng rất , ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.
Khoảnh khắc này, tôi nhớ đến suất tuyển thẳng bị nội định.
Tô Tình tuyển thẳng vào Thanh Hoa, còn giờ chính Thanh Hoa đang tự mình liên hệ với tôi.
Số phận đúng là trớ trêu.
Chiều hôm đó, giảng viên của Thanh Hoa đích thân đến tỉnh thành để gặp tôi.
Người đến là một giáo sư hơn 50 tuổi, họ Trần, là giáo sư hướng dẫn tiến sĩ ngành Toán.
“Bạn Lâm Thi Vũ, thầy đã xem điểm số của em, xuất sắc lắm.” Giáo sư Trần hòa nhã , “Đặc biệt là Toán đạt điểm tuyệt đối, điều này rất hiếm trong toàn tỉnh.”
“Em cảm ơn thầy ạ.”
“Thầy muốn hỏi, tại sao em lại nghỉ học? Với năng lực như thế này, ở trường cũ em chắc chắn có thể tuyển thẳng.”
Câu hỏi này tôi đã nghe rất nhiều lần.
Tôi thầy Trần, quyết định thẳng.
“Vì suất tuyển thẳng đã bị nội định, đưa cho người có quan hệ.”
Thầy Trần sững lại, sắc mặt trở nên khó coi.
“Còn có chuyện như sao?”
“Thầy thấy lạ sao?” Tôi hỏi lại.
Thầy thở dài: “Bao nhiêu năm công tác, thầy cũng gặp nhiều chuyện không công bằng, không ngờ ở cấp ba cũng có.”
“Cho nên em chọn nghỉ học, dùng cách của mình để chứng minh thực lực.”
Ánh mắt thầy Trần tôi đầy tán thưởng.
“Em đúng. Nhân tài thực sự không cần dựa vào quan hệ.” Thầy , “Lâm Thi Vũ, thay mặt Đại học Thanh Hoa, thầy chính thức mời em. Em có muốn vào học ở trường không?”
“Em rất vinh hạnh, em muốn hỏi, nếu em vào Thanh Hoa thì người tuyển thẳng kia sẽ thế nào?”
Thầy Trần hiểu ngay, suy nghĩ một lát rồi : “Tuyển thẳng và thi đại học là hai con đường khác nhau, không ảnh hưởng đến nhau. Nhưng…”
Thầy dừng một chút: “Nếu em muốn, thầy có thể điều tra về suất tuyển thẳng đó. Nếu thực sự có sai phạm, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm.”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, em không muốn dính dáng nữa.”
“Tại sao?”
“Vì em đã chứng minh bản thân mình, như là đủ rồi.” Tôi , “Còn chuyện đúng sai, cứ để thời gian trả lời.”
Thầy Trần tôi thật sâu: “Em là một rất có bản lĩnh và trí tuệ.”
Tối hôm đó, thầy Trần mời tôi và thầy Lý đi ăn tối.
Bạn thấy sao?