Sau một lúc im lặng, :
“Nhược Di… và ấy… thật sự chưa từng có gì cả…”
Tôi cắt ngang lời .
“Anh đừng giấu nữa. Một thư mục bí mật như thế này, hơn một trăm GB tin nhắn, ảnh, nhạc — mà còn dám chưa có gì?
Ý là chỉ cần chưa lên giường thì nghĩa là không phản bội tôi sao?”
Tôi vốn là kiểu người giống thỏ — hiền lành, ngoan ngoãn, ít suy tính.
Nhưng điều tôi ghét nhất chính là bị lừa dối và phản bội.
Dù là thỏ, thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người.
Nhìn người đàn ông mà suốt thời gian qua tôi dốc lòng thương, giờ đứng trước mắt tôi với vẻ ngoài vẫn điển trai, ưu tú như — tôi chỉ cảm thấy ruột gan đảo lộn.
Tôi mấp máy môi, muốn gì đó, cổ họng nghẹn đắng, không thốt lời nào.
Cuối cùng, nước mắt cũng không kìm nữa.
Từng giọt mặn chát tuôn trào ra khỏi khoé mắt, không thể kiểm soát.
Chúng tôi không gì.
Anh chỉ yên lặng ngồi đó, lắng nghe tiếng tôi khóc nức nở.
Mãi đến khi tôi bật ra thành tiếng:
“Anh nhờ em đem máy tính đi tái chế… là có ý gì ? Muốn em tự phát hiện ra chuyện dơ bẩn của hai người, để cảm thấy nhẹ nhõm hơn à?”
Anh cúi gằm đầu, giọng khàn khàn như sắp khóc:
“Anh xin lỗi…”
“Em không cần lời xin lỗi, em cần rõ lý do.”
Tôi cố gắng giữ giọng mình kiên định, không để nước mắt gián đoạn.
“Anh xin lỗi… xin lỗi…”
Anh vẫn chỉ lặp đi lặp lại ba từ ấy.
“Trước khi tất cả những chuyện này, có nghĩ đến hậu quả không?
Anh rõ ràng biết em đặt nặng chuyện cảm thế nào.
Em không chấp nhận bất kỳ hình thức nào của phản bội — tinh thần cũng không, thể xác lại càng không.”
Tôi :
“Người đáng đau khổ phải là em mới đúng chứ? Anh giả vờ cái gì ?
Tự lựa chọn, giờ hối hận thì đã quá muộn rồi.
Chúng ta chia tay đi.”
Dứt lời, tôi ném chiếc laptop xuống sàn, vỡ nát.
Rồi tháo luôn chiếc nhẫn tôi đã đeo suốt ba năm, ném thẳng ra ngoài.
Tình này, đến đây là chấm hết.
Bốn năm bên nhau, tôi chưa từng lời chia tay.
Vì tôi từng : đã quyết định ở bên nhau thì sẽ là mãi mãi.
Dù có khó khăn gì, cũng sẽ cùng nhau vượt qua.
Không có chuyện gì là không qua , nếu còn nhau.
Anh trông như chưa từng nghĩ tôi sẽ chia tay — hốt hoảng ngẩng đầu lên, lặp đi lặp lại rằng hãy cho thêm một cơ hội.
Anh muốn tôi nghe giải thích rõ về thư mục kia, nhắc đến đám cưới, nhắc đến tương lai của chúng tôi.
Nhưng càng nghe, trái tim tôi càng lạnh.
Chàng trai từng hoàn hảo không tì vết trong lòng tôi giờ đây chỉ còn là kẻ khiến tôi muốn vứt bỏ.
Tôi thậm chí thầm cảm ơn ông trời — cảm ơn đã để tôi tỉnh ngộ kịp lúc.
3
Sau khi đi công tác, tôi lập tức rời khỏi thành phố ấy trong đêm.
Tôi nhắn , bảo hãy để tôi yên tĩnh một thời gian.
Tôi rằng tôi , đợi đi công tác về, tôi sẽ bình tâm lại, rồi chúng tôi sẽ kết hôn.
Anh tin.
Trước khi đi, chăm sóc tôi từng chút một, thậm chí còn tỉ mỉ hơn cả khi mới quen nhau.
Đi đâu cũng báo cho tôi biết, đã xoá hết liên lạc với La Tuấn Hinh.
Anh mua cho tôi những món đồ tôi từng thích tiếc tiền không mua.
Anh kể cho tôi nghe những viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, vẫn cố gắng giải thích về chuyện với ta.
Tôi không đáp lại.
Coi như tất cả chỉ là tiếng gió thoảng qua tai.
Những món quà đưa, tôi thậm chí chưa từng bóc ra.
Sau khi trở về quê, tôi xóa hết mọi liên lạc với , đổi cả số điện thoại.
Công việc ở công ty cũng đã nộp đơn xin nghỉ.
Thời gian này, tôi chỉ muốn ở một mình.
Không nghĩ gì. Không gì.
Không muốn đối mặt với bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì.
Tôi không kể rõ mọi chuyện với bố mẹ, chỉ là không hợp, đã chia tay.
Họ cũng không hỏi thêm gì.
Chỉ có mẹ là thỉnh thoảng nhắc tôi: “Đừng buồn lâu quá con à.”
Tôi không ngờ Diệp Trinh lại lần ra quê tôi, rồi còn tìm đến tận nhà.
Anh năn nỉ gặp tôi một lần.
Bố mẹ tôi thấy tôi cứng rắn, thì dối rằng tôi đã ra nước ngoài, không biết bao giờ mới về.
Anh không tin, vẫn cứ quanh quẩn ở khu nhà tôi suốt ba tháng trời, cuối cùng mới chịu về.
Mẹ tôi hỏi:
“Con bỏ thằng Trinh thật hả? Mẹ thấy nó còn nhớ con nhiều lắm đấy, nếu không phạm lỗi gì lớn thì bỏ qua cho nhau đi.
Ban đầu trông sáng sủa lắm, giờ bơ phờ, râu ria lởm chởm.”
Tôi chỉ lặng im, khẽ :
“Không thể quay lại nữa rồi.”
Tôi không muốn trở lại thành phố cũ — nơi gắn liền với bao tổn thương.
Tôi xin nhân viên pha chế ở một quán cà phê gần nhà, một nơi yên tĩnh, nhẹ nhàng.
Cũng là để thực hiện ước mơ nhỏ ngày xưa của mình.
Hai năm sau, một lần cờ, tôi gặp lại đại học ngay tại quán.
Cô ấy dường như không biết tôi và Diệp Trinh đã chia tay.
Vừa thấy tôi đã hỏi:
“Nghe Diệp Trinh mở công ty riêng, ăn cũng ổn lắm mà. Hai người là couple mà hồi đó tớ ủng hộ nhất luôn á! Không phải cưới rồi sao? Mà sao còn sống xa nhau ? Anh ấy cũng giỏi chịu đựng ghê.”
Tôi nhạt. Trong lòng chỉ nghĩ: Chắc là đang sống cùng La Tuấn Hinh rồi nhỉ?
Trong lòng tôi, ngoài nỗi đắng cay còn có một chút căm hận.
Tôi từng nghĩ sẽ tìm La Tuấn Hinh chuyện một lần cho ra lẽ.
Nhưng cứ nghĩ đến là thấy nghẹn.
Ai ngờ… chính ta lại chủ liên hệ với tôi trước.
Không biết ta moi từ đâu ra số của tôi, đã nhắn tin hẹn gặp, muốn chuyện rõ ràng.
Chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê gần nhà tôi.
Đây là lần thứ ba tôi gặp La Tuấn Hinh.
Cô ta vẫn thế — gương mặt bình thường, da ngăm ngăm vàng vàng.
Chỉ khác là tóc uốn xoăn lọn to, trang điểm kỹ hơn, trông có chút nữ tính hơn trước.
Nhưng nếu so về nhan sắc hay khí chất, ta vẫn không bằng tôi.
Cô ta tôi — lúc này gầy gò, tiều tụy — ánh mắt lộ vẻ đắc ý.
Rồi nhấp một ngụm cappuccino trên bàn, nghiêng đầu hỏi:
“Muốn biết vì sao thua không?”
“Cô La, tôi xin nhấn mạnh lại một lần nữa: chính tôi là người đã chia tay Diệp Trinh.
Thứ ‘nhặt’ chỉ là món đồ tôi không cần nữa thôi, thế thì sao mà tính là thắng hay thua ?”
Tôi lạnh nhạt ta:
“Nếu chỉ đến để mấy lời kiểu này, thì xin lỗi, tôi còn việc khác.”
Cô ta không giận, vẫn bình tĩnh tiếp tục:
“Anh ấy thực sự , dù chẳng hề phù hợp với ấy một chút nào.”
Nói chuyện với La Tuấn Hinh đúng là cần một sự kiên nhẫn nhất định và cả thần kinh vững.
Bởi lúc này, tôi chỉ đang gồng mình kiềm chế để không tát cho ta một cái.
“Cô La, nếu tôi không phù hợp với ấy, thì chẳng lẽ phù hợp hơn à?”
Tôi cố nén cơn tức giận đang sôi lên trong lòng.
Cô ta đáp:
“Tôi biết hiện giờ chưa thể hiểu , tôi từng rồi, tôi sẽ cạnh tranh với để giành Diệp Trinh.
Tôi có thể kể cho nghe câu chuyện giữa tôi và ấy.”
Tôi không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho ta tiếp tục.
Vì tôi cũng muốn biết — rốt cuộc là tôi và đã sai ở đâu.
“Tôi luôn cảm thấy người thứ ba là .
Tôi là người quen Diệp Trinh trước, cũng là người theo đuổi ấy trước.
Chỉ là lúc đó ấy không nhận ra giá trị của tôi, lại bị thu hút bởi ngay từ lần đầu gặp.
Nhưng tôi không trách .
Tôi nghĩ, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, ấy sẽ sớm nhận ra.”
“Anh ấy đúng là một người đàn ông xuất sắc, không xứng với ấy.
Cô chỉ biết đòi hỏi, chưa bao giờ thực sự quan tâm đến ấy.”
“Khi ấy đang ôn thi, lại giận dỗi vì thời gian gọi video bị rút ngắn, sự với ấy.
Anh ấy vừa phải dỗ , vừa phải học hành, cuối cùng bỏ luôn bữa ăn.
Là tôi đã nấu cơm, nhờ của ấy mang tới cho .”
“Đến sinh nhật ấy, lại cãi nhau rồi bơ .
Là tôi đã chạy đến, chúc mừng sinh nhật, còn mang bánh tới — dù ấy chẳng cảm kích.”
“Anh ấy đang tập bóng, gọi không thì lại giận, cãi.
Kết quả là thi đấu không tốt, bị đồng đội mắng, là tôi ra mặt giải vây.”
“Tôi từ lâu đã nghĩ rất bình thường, không xứng với ấy.
Nhưng ấy lại đến điên cuồng, đến mức muốn cưới vợ.”
“À, chắc không biết — La Tịnh Vũ là chị tôi đúng không?”
“Lúc đó, tôi còn cá cược với chị rằng, tôi sẽ là người đầu tiên ngủ với Diệp Trinh.
Ai ngờ, cuối cùng ấy lại giữ mình vì .”
Cái tên “La Tịnh Vũ” khiến tôi như bị ai đó đập mạnh vào đầu — đầu óc đang quay cuồng đột nhiên tỉnh táo hẳn.
La Tịnh Vũ là người tôi quen sau khi đi .
Cô ấy lớn hơn tôi một tuổi.
Khi tôi còn đang tìm người ở ghép lúc nhà, chính ấy đã chủ liên hệ với tôi.
Nói chuyện mới biết ấy cũng đang xa, đã ba năm rồi.
Thế là những rối rắm khi mới bắt đầu xa, tôi đều tìm đến ấy để hỏi.
Khi Diệp Trinh bận ôn thi, nhắn tin thưa dần, thái độ cũng lạnh nhạt hơn, tôi cảm thấy bất an.
Bạn thấy sao?