Thương Chiến Của Tiểu [...] – Chương 12

12

“Rất đơn giản.” – bố tôi lạnh lùng – “Hoặc là thu mua hoàn toàn, Tập đoàn Tô thị sáp nhập vào Thẩm thị; hoặc là không có gì để bàn.”

Không khí trong phòng họp lập tức rơi xuống mức đóng băng.

Trợ lý và luật sư của Tô Tử An bắt đầu căng thẳng, còn phía chúng tôi vẫn bình tĩnh.

Một lúc sau, Tô Tử An mới lên tiếng:

“Tổng giám đốc Thẩm, ông định dồn người ta vào đường cùng?”

“Không phải dồn vào đường cùng, mà là giao dịch công bằng.” – bố tôi kiên định – “Khi muốn thu mua chúng tôi, đã cho chúng tôi lựa chọn chưa?”

Tô Tử An bị hỏi đến mức nghẹn lời.

________________

Lúc này, tôi đứng dậy:

“Tô tiên sinh, thực ra còn một lựa chọn thứ ba.”

“Lựa chọn gì?” – Tô Tử An tôi.

“Công khai xin lỗi, thừa nhận tất cả những việc các người đã , rồi rút khỏi ngành công nghệ.” – tôi mỉm – “Như , chúng tôi có thể cân nhắc tha cho Tập đoàn Tô thị.”

Sắc mặt Tô Tử An lập tức tái mét:

“Cô đang nằm mơ!”

“Vậy thì chẳng còn gì để nữa.” – tôi nhún vai – “Bố, tiễn khách.”

Đúng lúc này, Tô Tử An bất ngờ đập bàn đứng bật dậy:

“Thẩm Diệu Âm, nghĩ chắc chắn thắng rồi sao?”

Trong mắt ta lóe lên tia sáng nguy hiểm:

“Nói cho biết, tôi vẫn còn một chiêu cuối!”

Tim tôi khẽ siết lại, bề ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Chiêu gì?”

Tô Tử An nham hiểm:

“Công nghệ lõi của nhà họ Thẩm các người, tôi đã lấy rồi. Cho dù bị thu mua, tôi vẫn có thể tự lập công ty, dùng chính công nghệ của các người để đánh bại các người!”

Cả phòng họp chấn .

Sắc mặt bố tôi lập tức thay đổi:

“Không thể nào! Công nghệ của chúng tôi bảo mật nghiêm ngặt!”

“Vậy sao?” – Tô Tử An đắc ý – “Vậy các người thử hỏi Trưởng phòng Lý và Quản lý Vương xem, họ đã cho tôi thứ gì.”

Tôi và bố liếc nhau, cùng lúc nghĩ đến một khả năng.

Chẳng lẽ Trưởng phòng Lý và Quản lý Vương phản bội còn triệt để hơn chúng tôi tưởng?

Ngay khi Tô Tử An đang hả hê, tôi bỗng bật .

“Tô tiên sinh, chắc rằng thứ lấy là công nghệ lõi thật sao?”

Tô Tử An hơi khựng lại:

“Ý là gì?”

Tôi sang bố, bố tôi lập tức gật đầu hiểu ý.

“Tô tiên sinh, nghĩ chúng tôi phát hiện nội gián mà sẽ không gì à?” – tôi chậm rãi – “Trưởng phòng Lý và Quản lý Vương đúng là đã đưa tài liệu cho , đó đều là thông tin giả mà chúng tôi cố để họ chuyển đi.”

Sắc mặt Tô Tử An lập tức tái mét:

“Cô bậy!”

“Nói bậy sao?” – bố tôi lấy từ cặp tài liệu ra một tập hồ sơ – “Đây mới là tài liệu công nghệ lõi thật sự của chúng tôi. Thứ lấy , nhiều nhất chỉ là bán thành phẩm.”

“Hơn nữa,” – tôi bổ sung – “ngay hôm qua, chúng tôi đã nộp đơn bảo hộ công nghệ mới lên Cục Sở hữu trí tuệ. Cho dù tài liệu giả, cũng không thể dùng vào mục đích thương mại.”

Tô Tử An hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng ra hiệu cho trợ lý.

Trợ lý lập tức rút điện thoại ra gọi.

Nhưng chuông reo rất lâu, không ai bắt máy.

“Chuyện gì ?” – Tô Tử An sốt ruột hỏi.

Trợ lý run giọng:

“Tổng giám đốc Tô, số của Trưởng phòng Lý và Quản lý Vương đều không liên lạc …”

Tôi và bố liếc nhau, cùng nở nụ đắc thắng.

“Tô tiên sinh, bọn họ chắc đang ở đồn cảnh sát.” – tôi thong thả – “Tội gián điệp thương mại, là phải ngồi tù đấy.”

Tô Tử An lập tức ngã phịch xuống ghế, mặt mày xám ngoét.

Lá bài tẩy cuối cùng của ta, cũng bị chúng tôi hóa giải.

“Giờ, Tô tiên sinh còn gì để không?” – bố tôi lạnh lùng hỏi.

Tô Tử An im lặng thật lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng:

“Tôi… thua rồi.”

“Vậy, lựa chọn của là?” – tôi hỏi.

“Tôi…” – Tô Tử An nghiến răng – “Tôi chấp nhận bị thu mua.”

“Rất tốt.” – bố tôi gật đầu – “Ngày mai, chúng ta ký hợp đồng chính thức.”

Tô Tử An đứng lên, tôi:

“Thẩm Diệu Âm, tôi đã coi thường .”

“Tô tiên sinh, đây là bài học đầu tiên nên nhớ: Đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình.” – tôi đáp.

Tô Tử An khổ, dẫn theo trợ lý và luật sư rời đi.

________________

Họ vừa đi khỏi, phòng họp lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bình luận trên màn hình cũng bùng nổ:

【Quá tuyệt vời! Nữ phụ toàn thắng!】

【Tô Tử An bị vả chan chát!】

【Cú lật ngược này quá đã! Hóa ra là “gậy ông đập lưng ông”!】

【IQ của nữ phụ nghiền nát cả hội trường!】

Bố tôi vỗ vai tôi:

“Diệu Âm, lần này nhờ có con. Nếu con không phát hiện sớm, có lẽ chúng ta đã thật sự bị Tô Tử An qua mặt.”

“Đó là điều con nên .” – tôi mỉm – “Bố, người nhà họ Thẩm chúng ta, chưa bao giờ thua ai.”

________________

Ngày hôm sau, hợp đồng thu mua ký kết chính thức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...