Thương Chiến Của Tiểu [...] – Chương 3

3

“Ninh Tử Mặc, lúc theo đuổi tôi, đâu có thế. Anh nhà có công ty, không quan tâm tiền bạc, chỉ cần của tôi. Giờ chia tay lại bảo nhà nghèo? Vậy tại sao khi đó phải lừa tôi?”

Ninh Tử Mặc cứng họng, không lời nào.

“Hơn nữa,” – tôi đứng dậy, xuống ta –

“Cho dù mẹ thật sự bệnh, đó cũng là trách nhiệm của , không phải của tôi. Chúng ta đâu có kết hôn, tôi lấy tư cách gì nuôi cả nhà ?”

Lời này có hơi nặng, tôi chẳng hề hối hận.

Trong truyện gốc, Thẩm Diệu Âm quá ngây thơ, bị mấy lời ngon ngọt của Ninh Tử Mặc mờ mắt, cam tâm máy rút tiền.

Kết quả thì sao? Xài xong là vứt, còn bị cả mạng chửi rủa.

Tôi tuyệt đối sẽ không bước vào vết xe đổ đó.

Ninh Tử Mặc mắt đỏ hoe:

“Thẩm Diệu Âm, em thay đổi rồi. Trước đây em không như .”

“Đúng, tôi đã thông minh hơn.” – tôi nhạt –

“Ninh Tử Mặc, người phải có giới hạn. Anh có thể không tôi, không thể lừa tiền tôi.”

Nói xong, tôi xách cặp đi ra khỏi lớp.

Sau lưng vang lên tiếng khóc của Ninh Tử Mặc, tôi không quay đầu lại.

Bình luận xôn xao:

【Nữ phụ mạnh tay quá, chẳng chút lưu .】

【Nhưng ấy đúng, tại sao phải bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ trai cũ?】

【Tôi bắt đầu thích nữ phụ này rồi, cá tính quá!】

【Tác giả định tẩy trắng nữ phụ sao? Cốt truyện khác hẳn rồi.】

Trên đường về nhà, tâm trạng tôi rất tốt.

Bước đầu đã thành công, Ninh Tử Mặc giờ đang rối như tơ vò, lấy đâu ra tâm trí đương?

Cuộc sống “thanh xuân tươi đẹp” của Tô Thần Hi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Sáng hôm sau, vừa đến trường tôi đã cảm thấy bầu không khí khác lạ.

Ánh mắt của các tôi càng phức tạp – có người thương , có người chỉ trích, cũng có người lén bàn tán.

Tôi về chỗ ngồi, thấy trên bàn có một phong thư.

Mở ra xem, là thư của Tô Thần Hi viết.

Bạn Thẩm, chào .

Mình là Tô Thần Hi.

Mình biết Tử Mặc đã sai, ấy thật sự đã nhận ra lỗi lầm.

Mẹ ấy bệnh rất nặng, nếu vì chuyện này mà bị kết án, e rằng mẹ ấy sẽ không chịu nổi.

Xin , tha cho ấy một lần không?

Mình đồng ý thay ấy trả tiền, dù cần rất lâu mới trả hết, mình nhất định sẽ cố gắng.

Đọc xong lá thư, tôi không nhịn mà bật .

Bình luận lập tức tràn màn hình:

【Nữ chính quá tốt bụng! Vì nam chính mà sẵn sàng gánh nợ!】

【Đây mới là đích thực, cảm muốn khóc.】

【Nữ phụ mau đồng ý đi, đừng khó họ nữa.】

【Tô Thần Hi thêm một tháng chỉ kiếm vài trăm tệ, trả hơn mười ngàn thì phải mất bao nhiêu năm?】

Tôi gấp lá thư lại, bỏ vào cặp.

Lúc này, Tô Thần Hi rụt rè bước đến, mắt đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc.

“Bạn Thẩm, đã đọc thư của mình chưa?” – giọng ta nhỏ rất chân thành.

Tôi gật đầu:

“Đọc rồi.”

Mắt Tô Thần Hi lóe lên tia hy vọng:

“Vậy đồng ý…”

“Không đồng ý.” – tôi cắt ngang lời ta.

Tô Thần Hi sững lại, nước mắt lập tức rơi xuống:

“Tại sao? Mình thật sự sẵn sàng trả thay ấy…”

“Thứ nhất, khoản nợ này là của Ninh Tử Mặc, không phải của . Về mặt pháp luật, không có nghĩa vụ phải trả thay.”

“Thứ hai, sẽ trả thay, có khả năng trả không? Một tháng kiếm bao nhiêu? Một năm trả bao nhiêu?”

“Thứ ba, Ninh Tử Mặc đã là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Bạn gánh hậu quả thay ta, chỉ khiến ta càng vô trách nhiệm hơn.”

________________

Lời tôi rất bình tĩnh, rất lý trí, đối với Tô Thần Hi lại chẳng khác gì một đòn mạnh giáng thẳng xuống.

Cô ta khóc to hơn:

“Nhưng… ấy thật sự biết lỗi rồi…”

“Biết lỗi thì phải chịu hậu quả.” – tôi đứng lên –

“Tô Thần Hi, không giúp gì cho ta. Hoa trong nhà kính sẽ không bao giờ lớn nổi.”

________________

Đám xung quanh bắt đầu xì xào:

“Thẩm Diệu Âm rất có lý…”

“Đúng , tại sao Tô Thần Hi phải trả nợ thay Ninh Tử Mặc?”

“Nhưng mà Tô Thần Hi đáng thương quá, vì trai mà chịu hy sinh nhiều thế…”

Bình luận cũng chia hai phe:

【Nữ phụ quá vô , nữ chính đã hạ mình cầu xin mà vẫn không tha.】

【Nhưng nữ phụ đúng, nợ là của nam chính, tại sao bắt nữ chính trả?】

【Tôi thấy nữ phụ rất lý trí, kiểu con này mới không bị trai tồi lừa.】

________________

Tô Thần Hi khóc chạy đi.

Buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng.

“Diệu Âm, chuyện của Tô Thần Hi tôi nghe rồi. Em có thể suy nghĩ lại, cho Ninh Tử Mặc một cơ hội không?”

Tôi ngồi trên ghế, bình thản:

“Thầy nghĩ em sai ở chỗ nào ạ?”

Giáo viên chủ nhiệm khựng lại:

“Em không sai, …”

“Nếu em không sai, thì tại sao phải nhượng bộ?” – tôi hỏi lại –

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...