4
“Cứ chờ mà xem. Để tôi cho ấy vài ngày lạnh lùng, thế nào ấy cũng sẽ mang tiền tới thôi!”
Vừa dứt lời, môi giới đứng bên nghe thấy tên tôi liền tiến lại gần.
“Tống Ninh? Lục thiếu, hóa ra ngài quen chủ tiệm hoa à? Hay quá, ấy đang muốn sang nhượng tiệm. Tôi còn sợ ngài không đồng ý.”
Lục Tử Thần khẽ nhíu mày, cảm giác bất an chất chứa mấy ngày nay đột nhiên trở nên rõ rệt.
Anh ta cố giữ bình tĩnh, ra vẻ không để tâm:
“Tiệm hoa đang kinh doanh tốt mà, sao ấy lại muốn sang nhượng?”
Môi giới gượng, không hề hay biết câu tiếp theo của mình sẽ mang sức nặng thế nào:
“Cô Tống mệt rồi, muốn về nhà kết hôn.”
“Cạch”–chiếc điện thoại rơi khỏi tay, Lục Tử Thần lao tới túm chặt cổ áo người môi giới, mặt mày lạnh lùng:
“Anh cái gì? Kết hôn? Ai muốn kết hôn?”
Người môi giới bị hành bất ngờ dọa cho cứng người, năng lập cập:
“Lục… Lục thiếu, là Tống… chủ tiệm hoa muốn kết hôn mà. Ngài… ngài không quen ấy à?”
“Không thể nào!” Lục Tử Thần gầm lên.
Hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Người môi giới gần như khuỵu gối tại chỗ, vẫn bị ta giữ chặt không buông.
Cuối cùng đám thân của Lục Tử Thần vội vàng chạy đến can ngăn, hết lời khuyên nhủ, mới khiến ta buông tay.
Người môi giới thả ra, vội vã để lại hợp đồng chuyển nhượng rồi chạy mất.
Lục Tử Thần cầm tờ giấy mỏng manh trong tay, mà thấy như nặng nghìn cân, đến cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
“ Lục, chắc Tống Ninh đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ với thôi. Cô ấy thích như thế, sao có thể lấy người khác ?”
“Đúng đó Lục, biết đâu ấy sang nhượng tiệm hoa là để trả nợ cho thì sao?”
…
Đám mỗi người một câu, Lục Tử Thần dù trong lòng loạn như tơ vò, vẫn tự nhủ:
Họ đúng… Cô ấy sao có thể rời bỏ mình chứ?
Anh ta cầm hợp đồng, định chạy đi tìm tôi.
Nhưng Sở Vãn Chi bất ngờ kéo tay ta lại:
“Tử Thần, không đi! Hôm nay là sinh nhật em, đã hứa sẽ ở bên em rồi!”
Cô ta tỏ vẻ tủi thân, ánh mắt ngập nước.
Nếu là trước đây, Lục Tử Thần chắc chắn sẽ ở lại dỗ dành.
Nhưng giờ phút này, trong đầu ta chỉ còn một suy nghĩ — tìm tôi, hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Anh ta gạt tay Sở Vãn Chi ra:
“Là ông nội hứa thay sẽ ở cạnh em, không phải !”
“Nếu em còn cản nữa, sẽ lập tức đưa em trở về nước!”
Nói xong, Lục Tử Thần lao đi như gió.
Chỉ để lại Sở Vãn Chi đứng một mình, mắt đỏ hoe, giận dữ giậm chân tại chỗ.
…
Trên đường lái xe về nhà, Lục Tử Thần không ngừng gọi điện cho tôi.
WeChat, số điện thoại, ta thử hết — kết quả vẫn như nhau: không ai bắt máy.
Đúng lúc đó, ta mới chợt nhận ra — tôi đã chặn ta rồi.
Nhận ra điều đó, Lục Tử Thần đạp ga mạnh hơn.
Trong lòng ta chỉ còn một mong muốn duy nhất:
Cầu trời, chỉ cần ấy vẫn còn ở nhà.
Thế khi về đến nơi, thứ chờ ta lại là căn phòng trống rỗng.
Không chỉ không có tôi, mà tất cả đồ đạc lớn nhỏ trong nhà đều đã biến mất.
Những con búp bê tôi từng đan bằng tay cho , những bức tranh nguệch ngoạc tôi vẽ lúc hứng lên…
Thậm chí cả những món đồ linh tinh từng tặng tôi, thứ tôi xem như bảo vật, cũng chẳng còn.
Dù trước đây những thứ ấy chẳng chiếm bao nhiêu không gian trong căn nhà.
Nhưng khi tôi còn ở đây, Lục Tử Thần luôn cảm thấy căn nhà này tràn ngập ấm áp, đến mức chẳng thể nhét thêm bất cứ điều gì.
Còn bây giờ — khi không còn tôi nữa — nơi này trống trải đến kỳ lạ.
Y như trái tim ta lúc này.
Lục Tử Thần ngồi phịch xuống ghế sofa, như người mất hồn.
Bỗng cảm thấy có thứ gì đó cấn dưới mông.
Anh ta lấy ra xem, thì ra là chiếc máy tính bảng mà trước đó ta bỏ quên ở nhà.
Anh ta thở dài, định tiện tay ném nó sang một bên, thì màn hình bất chợt sáng lên.
Một tin nhắn mới hiện ra:
“ Lục, sao rồi? Cô nhỏ có ở nhà không?”
Là tin nhắn từ cái nhóm chat đó — nơi tụ tập những kẻ suốt ngày bàn tán xem tôi hôm nay lại “ngu ngốc” thế nào.
Trong đầu Lục Tử Thần như có tiếng “ầm” vang lên.
Anh ta sững lại, như thể có thứ gì đó đập mạnh vào tim.
Bạn thấy sao?