Tiễn Chị Dâu Thiên [...] – Chương 4

"Cái gì?! Anh muốn dọn đến đây ở?!"

Khi tôi ra điều đó, tôi giả vờ ngạc nhiên vô cùng.

Anh tôi giải thích:

"Dạo này, buổi tối Tưởng Nam cứ ngủ không ngon, chắc là không quen với căn hộ đơn thân của ở phía nam thành phố.

"Thế nên muốn chuyển đến đây, em thấy có tiện không?"

Tôi lạnh trong lòng.

Ở đó suốt một năm trời không sao, giờ tự dưng lại không quen?

Tôi đoán, lý do thực sự có lẽ là hai điều sau:

 

Tôi có thể chứ?

Đương nhiên là giúp ta đạt ý nguyện rồi!

"Được mà! Anh với chị Tưởng Nam cứ dọn đến đi! Mẹ cũng lo em ở một mình lắm!"

Anh tôi nghe , cảm đến mức vỗ vai tôi lia lịa, khen tôi “quá tuyệt vời”.

Nhìn ánh sáng màu xanh lục ngày càng hiện rõ trên đỉnh đầu tôi, tôi thật sự… không nỡ cho biết sự thật.

11

Cuối tuần, Hứa Hạo và Tưởng Nam gặp nhau đúng hẹn.

Tưởng Nam vờ như áy náy, rằng lần trước vô bẩn áo của Hứa Hạo, lần này nhất định phải mời ta một bữa để tạ lỗi.

"Cô Tưởng lịch sự với ai cũng như sao?"

Trong tai nghe, tôi nghe thấy giọng lịch sự, chuẩn mực của Hứa Hạo.

Hóa ra cậu ta đã gọi cho tôi trước, để tôi "xem trực tiếp" toàn bộ buổi hẹn hò của mình với Tưởng Nam.

"Cũng không hẳn... Đâu có trùng hợp đến mức ấy chứ. Chỉ là vô đổ cà phê lên áo thôi."

Giọng dịu dàng của Tưởng Nam, lại xen lẫn một chút bông mập mờ.

Một người phụ nữ có thể hạ thấp bản thân, biết cách cợt, thả thính một cách tinh tế, đúng là rất khó để đàn ông thoát khỏi lưới của ta.

Cao tay đấy.

Thế là, sau một bữa ăn, hảo cảm của Hứa Hạo với Tưởng Nam tăng gấp bội.

Mà Tưởng Nam cũng "như ý nguyện", nắm nhiều thông tin hơn về cậu ta.

Ví dụ như——

 

"Tuyển người?"

Giọng của Tưởng Nam đột nhiên sáng bừng lên.

Không phải chính là trời đưa duyên sao?

"Sao ? Cô Tưởng có hứng thú à? Không biết công ty tôi có may mắn mời một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như về việc không nhỉ?"

Hứa Hạo rõ ràng đang trêu chọc, câu này rất dễ khiến phụ nữ xiêu lòng.

Quả nhiên, Tưởng Nam khúc khích, giọng điệu nũng nịu:

"Không phải đâu, là em trai tôi, cậu ấy cũng đang tìm việc. Không biết công ty Hứa tổng có vị trí nào phù hợp không?"

"Tất nhiên là có."

Hứa Hạo đưa ra hai lựa chọn, một là phòng tài chính, hai là phòng marketing.

"Đương nhiên là phòng tài chính rồi!"

Tưởng Nam không cần suy nghĩ, lập tức trả lời ngay.

Nhưng chỉ một giây sau, ta có vẻ nhận ra mình phản ứng hơi nhanh, vội vã chữa cháy:

"A… xin lỗi… Ý tôi là, em trai tôi trước đây cũng việc liên quan đến tài chính, nên chắc sẽ có kinh nghiệm hơn trong mảng này."

"Tài chính?"

"Phụt—"

Tôi suýt nữa thành tiếng.

Em trai Tưởng Nam?

Mới học hết cấp hai đã bỏ học, ở một thị trấn nhỏ xíu, không có lấy một công việc ra hồn.

Ngày ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, hoặc không thì trông coi tiệm tạp hóa bé tẹo của gia đình.

Nếu mà coi việc trông tiệm tạp hóa là kinh nghiệm tài chính, thì…

Ừm, cũng tạm tính là có chút liên quan đi.

12

Tưởng Vượng Bảo nhanh chóng đến thành phố A.

Lúc này, Tưởng Nam đã cùng tôi dọn vào ở trong căn hộ của tôi.

"Anh , cảm ơn ~ Nếu không nhờ , em trai em còn phải mất công tìm nhà trọ nữa."

Trong tai nghe, giọng Tưởng Nam vang lên qua thiết bị nghe lén.

Tính theo thời gian, có lẽ bọn họ đã sắp xếp xong chỗ ở cho Tưởng Vượng Bảo, bây giờ đang trên đường lái xe về nhà.

"Em gì thế, khách sáo với gì. À đúng rồi, em trai em mới đến, hôm nào mời nó về nhà ăn cơm, để bố mẹ gặp gỡ một chút nhé?"

"Không không, không cần đâu… Ý em là, em trai em mới đến A thành phố, cứ để nó ổn định trước, tìm công việc tốt rồi hẵng gặp bác trai bác , như thế cũng hợp lý hơn."

Tôi lạnh.

Lúc này, Tưởng Nam đương nhiên không muốn để em trai mình tiếp quá nhiều với gia đình tôi.

Dù sao thì, ta cũng nghĩ rằng mình đã tìm một chỗ dựa vững chắc hơn.

Ngay hôm sau, Tưởng Nam đã nhanh chóng đưa Tưởng Vượng Bảo đi gặp Hứa Hạo.

Hứa Hạo lấy lệ hỏi vài câu đơn giản, thấy Tưởng Vượng Bảo vẫn còn trả lời , liền quyết định luôn việc nhận cậu ta vào .

Sau đó, Hứa Hạo cầm một xấp giấy tờ lên tìm tôi, vẻ mặt đầy chế nhạo.

"Đúng là một cặp chị em ngu xuẩn. Tôi bảo ký hợp đồng lao , cậu ta chẳng thèm , cứ thế 'xoẹt xoẹt' ký hết sạch."

Tôi nhướn mày, tỏ vẻ trầm ngâm:

"Cũng chưa chắc là chị cậu ta ngu đâu. Chỉ là, trước mặt , ta không dám tỏ ra nghi ngờ thôi."

Quả nhiên, tôi đoán không sai.

Vừa lên xe, Tưởng Nam đã ngay lập tức mắng em trai mình.

"Sao em không đọc kỹ hợp đồng mà đã ký luôn ?! Lỡ có điều khoản gì bất lợi thì sao?!"

Trong tai nghe, giọng Tưởng Vượng Bảo vang lên, hờ hững, chẳng chút để tâm:

"Có gì đáng để xem đâu? Dù sao học vấn của em cũng là giả mà. Nếu đọc kỹ quá, lỡ người ta nghi ngờ thì sao?"

Cậu ta còn đắc ý như thể mình thông minh lắm.

"Thôi kệ, chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Dù sao cũng còn một tháng nữa mới đi , em cứ nghỉ ngơi đi."

Hứa Hạo rất "tận chu đáo", rằng Tưởng Vượng Bảo vừa đến A thành phố, nên trước tiên cứ quen môi trường, điều chỉnh trạng thái, tháng sau mới chính thức đi .

Thế là, hai chị em nhà họ Tưởng vui vẻ đồng ý ngay, hoàn toàn không nghi ngờ gì về tính chân thực của công ty Hứa Hạo.

Tôi bản hợp đồng có chữ ký của Tưởng Vượng Bảo, cuối cùng cũng yên tâm.

Tôi quay sang Hứa Hạo, nở nụ đầy ẩn ý:

"Giờ thì có thể đẩy nhanh tiến độ rồi. Mau theo đuổi Tưởng Nam đi."

Chỉ thấy cậu ta nhăn mặt như thể vừa nuốt phải con ruồi.

"Nói trước nhé, tôi chỉ đóng kịch, tuyệt đối không bán thân đâu đấy."

Tôi: …

Từ hôm đó, Tưởng Nam bắt đầu về muộn thường xuyên.

Cô ta với tôi rằng, dạo này công việc bận rộn, nếu thể hiện tốt sẽ có cơ hội thăng chức tăng lương.

Nhưng… sự thật có đúng như không?

Không.

Dạo gần đây, ta đang bận " đương" với Hứa Hạo.

Đúng , Hứa Hạo đã thành công theo đuổi ta.

Hai người tứ như keo như sơn, Hứa Hạo thậm chí còn tặng cho ta không ít đồ hiệu.

Nhưng để tránh bị tôi phát hiện, Tưởng Nam không dám đem về nhà, mà để hết ở chỗ Tưởng Vượng Bảo.

Tôi lạnh.

Quả nhiên, ta ngày càng chướng mắt tôi.

Hai người bắt đầu cãi nhau thường xuyên.

13

Anh tôi phát hiện ra Tưởng Nam và Hứa Hạo, ngay trên đường đi thăm ruột.

Hôm đó, Tưởng Nam khoác tay Hứa Hạo, cùng nhau đến gặp bố mẹ của Hứa Hạo.

Trên tay họ xách theo những túi quà lớn nhỏ, đang sánh bước tiến tới.

Khi Tưởng Nam thấy xe của tôi, ta muốn né tránh đã quá muộn.

Anh tôi giận dữ lao xuống xe.

"Hắn ta là ai?!"

Tôi ngồi trên ghế phụ, bình thản quan sát phản ứng của Tưởng Nam.

"Anh ấy…"

"Bảo bối, vị này là…?"

Hứa Hạo lên tiếng trước, ánh mắt tôi lập tức đỏ ngầu, tức giận túm lấy Tưởng Nam.

"Đây chính là cái mà em gọi là tăng ca sao?!"

"Mày là ai?! Đừng có tay chân với tao!"

Hứa Hạo cũng rất biết cách nhập vai, ngay lập tức kéo Tưởng Nam về phía mình, đồng thời đẩy mạnh tôi một cái.

Hai người đàn ông đối đầu nhau, tất cả đều đợi câu trả lời từ Tưởng Nam.

Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng chạy vụt qua, gió lướt qua mặt khiến Tưởng Nam bừng tỉnh.

Cô ta ngẩng đầu lên, xung quanh đều là những biệt thự xa hoa tráng lệ.

Cô ta nghiến răng, hất tay tôi ra thật mạnh.

"Anh buông ra! Chúng ta đã chia tay rồi! Anh còn bám theo tôi gì?!"

Anh tôi trợn mắt ta, hoàn toàn cứng đờ.

Không tin . Không chấp nhận .

Tôi từ tốn bước xuống xe, về phía Hứa Hạo, bình tĩnh lên tiếng:

"Chị dâu à, sáng nay chị ra khỏi nhà vẫn còn cảm với tôi lắm mà?"

Hứa Hạo cũng ngạc nhiên, tôi đầy hoài nghi:

"Cố Hòa? Cái quái gì thế này, Tưởng Nam, đang tôi sao?!"

Lúc này, Tưởng Nam thật sự hoảng loạn.

Trong kế hoạch ban đầu của ta, chỉ cần ổn định quan hệ với Hứa Hạo, sau đó tìm một cái cớ chia tay tôi, như là có thể nhẹ nhàng rũ bỏ tất cả.

Dù tôi và Hứa Hạo có quen biết cũng không sao, đến lúc đó, ta đã nằm trên giường của Hứa Hạo, trở thành người phụ nữ của ta, lời giải thích nào cũng không còn quan trọng.

Nhưng ta không ngờ, ngay tại bước quyết định này, mọi thứ lại đổ bể.

Còn chưa kịp tiến vào nhà Hứa Hạo, đã bị chính quá khứ của mình chặn đứng ngay cửa.

Hứa Hạo tức giận ném toàn bộ túi quà xuống đất, sải bước bỏ đi.

Anh tôi ta thật sâu, cuối cùng lặng lẽ kéo tôi rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...