Tiễn Chị Dâu Thiên [...] – Chương 5

14

Tưởng Nam lựa chọn đuổi theo Hứa Hạo.

Dù sao trong mắt ta, Hứa Hạo vẫn là lựa chọn có nhiều tiền hơn tôi.

"Anh , hiểu lầm rồi! Không phải như nghĩ đâu!"

Là giọng của Tưởng Nam.

Hứa Hạo gọi điện thoại cho tôi, tôi bật loa ngoài.

"Vậy em xem, rốt cuộc là thế nào?"

Hứa Hạo bình thản hỏi.

"Thực ra, em và Cố Hoài đã chia tay từ lâu rồi. Chẳng qua ta cứ dai dẳng bám lấy em... Đúng , dai dẳng bám lấy em!"

"Em không hiểu tại sao Cố Hòa lại như , ... rất lâu trước đây, em từng nghe ta về một người giàu có của mình."

"Cô ta còn bảo, ta không thích chơi với hắn, nhà hắn chỉ là một đám trọc phú mới nổi bất sản, người toàn mùi tiền thối..."

"Cố Hòa... có phải ta ganh ghét em không?..."

Giọng Tưởng Nam nhỏ dần, xen lẫn những tiếng sụt sùi nghẹn ngào.

"Em cũng không muốn mọi chuyện rối tung lên... Nhưng mà em mà! Em phải sao đây?"

"Anh , Cố Hoài đã là quá khứ. Giờ em chỉ muốn ở bên thôi..."

Điện thoại vang lên giọng an ủi của Hứa Hạo.

Nhưng tôi không chịu nổi nữa, giật lấy điện thoại, dập máy ngay lập tức.

Tôi đoán, lúc này Tưởng Nam đang đắc ý, nghĩ rằng mình đã tạm thời vượt qua nguy cơ.

Nhưng… liệu có dễ dàng như không?

Hứa Hạo gửi tin nhắn cho tôi, rằng Tưởng Nam vẫn muốn đến gặp bố mẹ ta trong ngày hôm nay.

Nhưng, có thể sao?

Hứa Hạo ta cần thời gian suy nghĩ, khéo léo từ chối ta.

Màn kịch hay, chỉ vừa mới bắt đầu thôi…

Sau đó, Hứa Hạo đưa Tưởng Nam về "nhà".

Mà cái gọi là "nhà", chính là căn hộ mà tôi đã cho em trai ta ở.

Khi Tưởng Nam mở cửa, vẻ mặt ta quả thực rất đặc sắc.

Bên trong lộn xộn đến mức không thể chịu nổi.

Căn hộ có gắn camera giám sát.

Tôi màn hình, thấy Tưởng Nam hoảng loạn gọi điện cho em trai.

Gọi mãi, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Nhưng… người nhận không phải Tưởng Vượng Bảo, mà là cảnh sát.

"Gì... Gì cơ?! Tại sao lại ở đồn cảnh sát?!"

"Xâm nhập trái phép vào nhà dân?!"

"Không! Không thể nào! Đây là nhà trai tôi cho em trai tôi ở mà!"

Cô ta hoàn toàn quên mất, lúc trước chính miệng mình rằng đã chia tay với tôi.

"Cái gì?! Còn cả… trộm cắp?!"

Tưởng Nam chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

Sau đó, ta gọi cho tôi.

Nhưng… tôi không bắt máy.

Tôi , nhẹ nhàng hỏi:

"Anh thật sự không muốn nghe một chút sao?"

Anh tôi dứt khoát tắt nguồn, dùng hành để chứng minh tất cả.

Không còn cách nào khác, Tưởng Nam gọi cho Hứa Hạo.

Nhưng… ta không gọi .

Lúc này, Hứa Hạo đã ngồi trên chuyến bay đến Canada, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Trong những lời thật giả lẫn lộn tôi từng với Tưởng Nam, việc Hứa Hạo cả nhà di cư là thật.

Chỉ tiếc rằng, ta đã bị cơn tham lam che mờ mắt, hoàn toàn không kiểm chứng thông tin, cứ thế lao thẳng vào cái bẫy tôi giăng ra.

Hai người đàn ông mà ta muốn dựa vào đều không liên lạc .

Cuối cùng, Tưởng Nam chỉ có thể một mình đến đồn cảnh sát.

Mà ở đó, người chờ ta chính là mẹ tôi.

Đúng .

Người báo cảnh sát về việc Tưởng Vượng Bảo xâm nhập trái phép vào nhà dân, chính là mẹ tôi.

Mẹ tôi biết tôi đã dọn đến ở cùng tôi, nên định tới căn hộ cũ của để dọn dẹp lại một chút.

Nhưng khi bước vào, bà lập tức giận sôi máu.

Trên ghế sofa, Tưởng Vượng Bảo đang nằm chễm chệ, vừa ăn uống vừa xem TV, mỡ dính đầy miệng.

Dưới chân hắn, hộp thức ăn nhanh và vỏ mì gói chất thành đống.

Với một người sạch sẽ như mẹ tôi, sao có thể chịu đựng nổi?!

Bà còn tưởng tôi cho ai đó căn hộ này.

Bà lập tức cầu Tưởng Vượng Bảo thu dọn đồ đạc và rời đi ngay.

Nhưng hắn ta mắt không thèm chớp, ngang nhiên tuyên bố:

"Đây vốn là nhà của tôi, tôi dọn đi cái gì?"

Thế là mẹ tôi lập tức báo cảnh sát.

Không thể không , đúng là chị em nhà họ Tưởng thật sự có bản lĩnh.

 

Nhưng… lời dối rồi sẽ bị bóc trần.

Tham lam quá mức, cuối cùng chỉ có thể trắng tay.

15

Tưởng Nam nhận tội.

Cô ta và em trai đều bị kết án vì tội xâm nhập trái phép vào nhà dân và trộm cắp tài sản lớn.

Hai chị em cùng nhau "vinh hạnh" ăn cơm tù.

Khi bố mẹ của Tưởng Nam vội vã đến thành phố A, họ không những không thương xót, mà còn muốn xé xác ta ra.

"Mày là đồ sao chổi! Ngồi tù thì ngồi đi, sao lại kéo cả em trai mày xuống nước hả?!"

"Đúng là tao hối hận khi sinh ra cái thứ như mày! Lẽ ra lúc trước tao nên bóp chết mày từ trong trứng nước!"

"Ông trời ơi! Sao nhà họ Tưởng chúng tôi lại khổ thế này?! Vượng Bảo của tao biết sao bây giờ?!"

Tưởng Nam co rúm trong một góc, mặc cho bố mẹ mình trút xuống những lời cay nghiệt nhất.

Trước khi ta bị áp giải vào trại giam, tôi đã đến gặp ta một lần.

Cô ta tôi với ánh mắt đầy thù hận, chẳng khác gì trước đây.

Cô ta đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.

"Nếu không phải vì , tôi vẫn còn sống vui vẻ với Cố Hoài! Làm gì đến nỗi ra nông nỗi này?!"

Tôi lạnh.

"Ồ? Cô và tôi sống vui vẻ?"

"Vui vẻ đến mức nào đây? Vui vẻ đến mức ly gián cảm gia đình tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà?"

"Hay vui vẻ đến mức ngang nhiên chiếm đoạt tài sản của nhà tôi?"

Tưởng Nam sững người, rồi lập tức tức giận đến mức mặt đỏ bừng.

"Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng! Chuyện giữa tôi và , liên quan gì đến ?!"

Tôi bật .

"Ồ? Vậy thì tài sản của nhà tôi, liên quan gì đến ?"

"Nếu không phải Hứa Hạo, khi gặp một người đàn ông giàu hơn, liệu có bỏ rơi tôi không?"

Tôi thẳng vào mắt ta, giọng lạnh như băng.

"Tưởng Nam, đến với tôi vì sao? Hay là vì tài sản của gia đình tôi?"

"Nếu thực sự ấy, tôi có cần phải tất cả những việc này không?"

"Cố Hòa! Đừng có bày ra cái bộ mặt đạo đức giả đó trước mặt tôi!"

Cô ta hét lên, cắt ngang lời tôi.

"Cô chỉ may mắn hơn tôi một chút mà thôi! Nếu sinh ra trong hoàn cảnh của tôi, cũng sẽ chọn con đường này!"

Tôi lắc đầu.

"Tôi không biết nếu tôi có một gia đình như thì tôi sẽ gì."

"Nhưng ít nhất, tôi sẽ không vì cái gọi là ' ', mà không ngừng hút máu người khác, không ngừng đòi hỏi và chiếm đoạt."

Tưởng Nam ngẩn ra.

"Tôi sẽ không tham lam vô độ, không biết đủ là gì."

"Giống như khi ở bên tôi, bám chặt lấy ấy không buông."

"Nhưng khi gặp một người đàn ông giàu hơn, lại nhanh chóng vứt bỏ tôi như một thứ rác rưởi, rồi bám lấy người khác."

"Nếu tôi muốn thứ gì đó, tôi sẽ tự mình cố gắng giành lấy."

"Chứ không phải dùng cách hút máu và tổn thương người khác."

"Cô cút đi! Cút ngay!"

"Cố Hòa, tôi ghét cái vẻ cao cao tại thượng, dạy đời của !"

Tôi bình thản đặt xuống một chiếc hộp.

"Đây là thứ Cố Hoài nhờ tôi mang đến. Anh ấy , nó bẩn rồi, bảo tự xử lý đi."

Trong hộp là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn cầu hôn mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Không biết ta có hối hận không.

Rất lâu sau, tôi nghe Tưởng Nam ra tù.

Cô ta và em trai ra tù cùng ngày.

Nhưng bố mẹ ta không đến đón ta, chỉ đón Tưởng Vượng Bảo rồi rời đi.

Sau đó, không còn tin tức gì về ta nữa.

Lại thêm một thời gian dài trôi qua.

Một hôm, tôi vô thấy em trai ta trên bản tin thời sự.

Tin tức rằng, sau khi ra tù, Tưởng Vượng Bảo không tìm việc .

Ngày ngày ăn bám bố mẹ, chơi game thời gian.

Hắn ta còn ghét bỏ bố mẹ mình vô dụng, không có tiền mua nhà cho hắn cưới vợ.

Cuối cùng, vào một ngày nọ, sau khi uống rượu say, hắn đã vung dao chết chính bố mẹ mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...