Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
“Thanh Thanh tuy chỉ sinh sau tôi mười phút nó là đứa được cả nhà nâng niu chiều chuộng mà lớn lên, khi tôi còn ở cái tuổi chưa hiểu chuyện đã phải bắt đầu chăm sóc nó rồi.
“Thế nên con bé mới bị nuông chiều thành ra như bây giờ, gì cũng không nên thân, ăn chơi là số một, còn một tí là khóc sụt sùi, ai cũng phải dỗ dành.
“Nhưng tôi thấy cũng chả sao, con thì phải được cưng chiều chứ, tôi thậm chí còn nghĩ, nếu nó cả đời không lấy chồng, tôi trai sẽ nuôi nó cả đời.
“Cậu thấy tôi bình thường hay quát nạt nó đấy có lần nào tôi thật sự bắt nạt nó đâu, toàn là nó bắt nạt tôi, từ bé đến lớn bài tập của nó là tôi viết, tiền tiêu vặt là nó cướp từ tôi.
“Tất bẩn là tôi giặt, quần áo búp bê rách cũng là tôi vá, cậu nói xem tôi có tốt với nó không?
“Trên đời này còn có người đàn ông nào có thể đối xử tốt với nó như tôi không?
“Cận Dương, cậu tự hỏi lòng mình xem cậu có được không!”
Tôi đến gần hơn mới phát hiện Tô Diễn say rồi.
Hai má đỏ bừng, khóe mắt còn vương nước mắt, trông như vừa chịu ấm ức ghê gớm lắm.
Cận Dương ngước mắt nhìn tôi một cái, khẽ cười: “Được chứ, nếu em không tin, cứ chờ xem.”
Mũi tôi cay cay, chạy đến ôm chầm lấy họ, ba người chúng tôi dính vào nhau như bánh ú.
“Em còn tưởng hai người vì em mà cãi nhau, trên đường đến đây suýt nữa thì lo c.h.ế.t đi được.”
Cận Dương xoa đầu tôi: “Không cãi nhau, yên tâm đi.”
Tôi nhìn Tô Diễn: “Anh, không sao chứ?”
Tô Diễn ợ một cái, cười ngây ngô: “Thanh Thanh à, em yên tâm, đã nói rõ với Cận Dương rồi, sau này cậu ta không dám bắt nạt em đâu, bây giờ đã bảo vệ em rồi, em cũng phải bảo vệ đấy nhé, cái tên Phó Tranh đó đáng sợ vãi chưởng.”
Nói xong, đầu ấy nghiêng sang một bên, ngất lịm.
Thoáng cái đã mấy tháng trôi qua.
Dưới sự giúp đỡ của học thần, thành tích của tôi tiến bộ vượt bậc.
Kết quả thi đại học có rồi, tôi như nguyện đỗ vào đại học Nam Kinh.
Đại học Nam Kinh không xa đại học Bắc Kinh là mấy, đi xe buýt chỉ hai mươi phút là tới.
“Anh, đỉnh của chóp luôn đó nha, thủ khoa toàn thành phố luôn, quá là bá đạo!”
Tôi phấn khích nhảy tưng tưng tại chỗ: “Em là em của thủ khoa, ngầu bá cháy luôn!”
Tô Diễn không khỏi bật cười: “Em cũng giỏi lắm, xem ra đúng là đã học hành chăm chỉ rồi.”
“Đương nhiên rồi, người ta mà đã cố gắng thì không gì là không được.”
“Vậy em có thể cố gắng đừng cướp tiền tiêu vặt của nữa không?”
“Cái này có lẽ hơi khó ạ.”
“Cút, đi tìm Cận Dương nhà em đi, cậu ta có học bổng đó.”
“Ơ, sao biết ấy nói sẽ đưa hết học bổng cho em?”
“…”
Lúc này, điện thoại của Tô Diễn để trên bàn reo lên, tôi liếc màn hình, hiển thị “Kẻ đáng ghét”.
“Anh, ai là kẻ đáng ghét vậy?”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieng-goi-ngot-ngao/chuong-12.html.]
Tô Diễn trực tiếp cúp máy, bực bội nói: “Không liên quan gì đến em.”
“Chậc, em còn chả thèm biết.”
Tôi lườm ấy một cái, cầm lấy đồ ăn vặt và truyện tranh rồi về phòng.
Buổi chiều, Cận Dương mang theo một món quà bí mật đến nhà tìm tôi, tôi ngồi xổm trên sàn, tò mò tháo nơ.
Mở hộp ra xem…
“Ố là , chó Bichon!”
Tôi ôm một chó nhỏ trắng muốt từ trong hộp ra, chắc chỉ hơn một tháng tuổi, thơm mùi sữa non.
Cận Dương cười hỏi: “Có phải em đã muốn nuôi từ lâu rồi không?”
Tôi phấn khích nói: “Sao biết hay vậy?”
“Trong tập vẽ của em, ngoài ra thì toàn là chó thôi.”
“He he, thế mà cũng phát hiện ra.”
Tô Diễn bỗng đứng phắt dậy khỏi sofa: “Em thà vẽ chó còn hơn vẽ à?”
Tôi đầy vẻ cạn lời: “Em vẽ với vẽ chính em có gì khác nhau đâu?”
Tô Diễn gãi đầu, rồi ngồi xuống: “Cũng đúng.”
Tôi nhìn chó nhỏ trong lòng, lòng tôi muốn tan chảy.
“Anh Cận Dương, gọi nó là Cơm Nắm đi.”
“Tại sao?”
“Nó trông y như một cục cơm trắng vậy.”
“Được, gọi là Cơm Nắm.”
Tôi cười híp mắt giơ Cơm Nắm lên: “Con , quen với bố mẹ đi, cả cậu nữa, sau này con có thể cướp đồ ăn vặt của cậu, ăn của cậu rồi thì không được ăn của mẹ đâu nhé.”
“Gâu gâu!”
Cơm Nắm dường như hiểu được, kêu lên hai tiếng.
Khóe miệng Tô Diễn giật giật: “Tuyệt vời, nhà lại có thêm một đứa tham ăn nữa.”
“Gâu gâu!”
“…”
Tôi và Cận Dương nhìn nhau, lên cười.
Sau khi giao Cơm Nắm cho Tô Diễn chăm sóc, tôi và Cận Dương lên chuyến bay đến Trấn Giang.
Thành phố tôi đã sống mười tám năm lại là lần đầu tiên Cận Dương đặt chân đến.
Tôi dẫn ấy đi khắp các ngõ ngách, ăn hết những món ngon tôi thích thời thơ ấu.
Còn dẫn ấy đến trường cũ của tôi, lẻn vào chụp ảnh.
Anh ấy dường như rất tò mò về mọi thứ xung quanh.
“Trấn Giang và Bắc Kinh thật sự rất khác nhau.”
Bạn thấy sao?