Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
“Đúng vậy, nhịp sống ở Trấn Giang chậm hơn nhiều.”
“Vậy lúc em mới đến Bắc Kinh có thấy không quen không?”
“Cũng tạm, ông bà ngoại em là người Bắc Kinh, mỗi năm bọn em đều về đó hai ba bận.”
“Chả trách ở Bắc Kinh em cũng có nhiều bè như vậy, em và Tống Chi Vãn quen nhau từ lâu rồi sao?”
“Cô ấy sống cùng khu với ông bà ngoại em, bọn em đã chơi với nhau từ hồi còn mặc quần thủng đ.í.t rồi.”
Màn đêm buông xuống, những căn nhà trọ ven sông Trấn Giang sáng đèn rực rỡ, bầu trời sao cũng đặc biệt đẹp.
Chúng tôi ngồi trên ghế bập bênh ở ban công ngoài trời, thoải mái thưởng thức đồ uống.
Ngày mai phải về Bắc Kinh rồi, đây là đêm cuối cùng của chúng tôi ở bên ngoài.
Tôi tựa vào vai Cận Dương, mân mê tay ấy, có chút không nỡ.
“Thanh Thanh.”
Anh ấy đột nhiên cất tiếng: “Em mà cứ sờ thế, sẽ hiểu lầm đấy.”
Tim tôi lỡ mất nửa nhịp, lắp bắp nói: “Cận Dương, đúng là biến thái.”
Anh ấy véo cằm tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi một cái, giọng khàn khàn: “Thế này mới đúng là biến thái thật đây.”
Tôi đỏ bừng mặt, đẩy n.g.ự.c ấy: “Không, không thể tiếp tục đâu, trai em đã cảnh cáo rồi mà.”
Anh ấy khẽ cười một tiếng: “Lời cảnh cáo của ấy có tác dụng cái quái gì, mấy ngày nay giữ mình ngoan ngoãn toàn là dựa vào ý chí kiên định của bản thân thôi.”
Tôi ngượng ngùng cúi đầu: “Vậy cố gắng thêm chút nữa đi, người ta vẫn còn là trẻ con mà.”
“Ừm, một bé thích cưỡng hôn người khác.”
“Không phải đã nói là không nhắc đến nữa sao!”
“Có thể không nhắc, em cho thêm chút lợi lộc đi.”
Đôi mắt ấy ánh lên ý cười, gãi gãi cằm tôi: “Nhanh lên nào, mười phút.”
Tôi trợn tròn mắt: “Mười phút? Lâu quá rồi!”
Lần trước hôn năm phút thôi mà tôi suýt ngạt thở.
“Vậy thì hai mươi phút.”
“?”
Lúc này tôi cảm thấy người mình nhẹ bẫng, Cận Dương bế tôi lên đặt ngồi trên đùi ấy.
Tôi vịn vai ấy, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
Một tay ấy ôm eo tôi, một tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, khóe môi khẽ cong lên: “Vậy là nói xong rồi nhé, ba mươi phút, không được đẩy ra giữa chừng.”
“…”
Hả? Sao lại thành ba mươi phút rồi?
Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, ấy đã cúi đầu hôn xuống.
Khác với sự dịu dàng thường ngày, hôm nay ấy có chút điên cuồng.
Dù cách một lớp áo, tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấy không ngừng tăng lên.
Tôi cảm thấy mình như một vũng nước, tan chảy trong vòng tay ấy.
“Anh Cận Dương…”
“Ừm?”
“Dây nịt của cấn vào em rồi.”
“Anh không có đeo dây nịt.”
“Ồ…”
Giây tiếp theo.
“Ồ???”
Ngày đại học Bắc Kinh khai giảng, tôi cùng Tô Diễn đến trường.
Chắc là chưa thấy cặp em nào giống nhau đến vậy, suốt đường đi hai chúng tôi nhận được rất nhiều sự ý.
Đặc biệt là Tô Diễn, cao một mét tám lăm, vai rộng eo thon chân dài miên man, ngũ quan tinh xảo, một nam thần da trắng lạnh lùng.
Chỉ cần đứng đó không gì cũng là một cảnh đẹp, trách gì Phó Tranh cũng mê mẩn ấy.
À phải rồi, tôi suýt thì quên mất người này.
“Anh, cái tên Phó……”
“Im miệng.”
Tô Diễn cắt ngang lời tôi: “Em mà dám nhắc đến người đó thì hai em mình tuyệt giao.”
Tôi rất biết điều mà đổi chủ đề: “Anh, vali của đựng gì mà nặng thế?”
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieng-goi-ngot-ngao/chuong-13.html.]
“Vũ khí phòng thân.”
“?”
Ký túc xá của Tô Diễn ở tầng ba, lên xuống không mệt, cảnh bên ngoài cửa sổ cũng khá đẹp.
Phòng của họ là phòng tiêu chuẩn bốn người, giường tầng, bàn học, rộng rãi và sạch sẽ.
Lần đầu tiên đến ký túc xá đại học, tôi tò mò nhìn ngó khắp nơi.
Lúc này, những người khác cũng lần lượt kéo hành lý đến.
“Hai là em à?”
“Ừm, song sinh.”
“Thảo nào giống nhau như đúc.”
“Hì hì.”
“Em , có tiện cho xin WeChat không?”
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra em…”
Tô Diễn đột nhiên nói: “Thanh Thanh, trai em đến rồi.”
Tôi giật mình, vội vàng đi ra ban công, dựa vào lan can nhìn xuống.
Giờ này dưới lầu có khá nhiều người tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cận Dương, ấy mặc áo sơ mi trắng và quần jean, hai tay đút túi đứng bên bồn hoa.
Cả người ấy tắm mình trong ánh nắng, mỗi sợi tóc cũng đang phát sáng.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ cong lên, vẫy tay chào tôi.
“Ối giời ơi, đó chẳng phải Cận Dương của khoa Vật lý sao?”
“Em , ấy là trai em à?”
“Chúa ơi, cùng phòng của mình có em rể là thiên tài học thần ư?”
Tôi sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, cũng vẫy tay chào ấy: “Đợi em một chút!”
Vừa nói xong, tôi cầm túi xách, bỏ lại Tô Diễn đang lầm bầm chửi rủa rồi xuống lầu.
“Anh Cận Dương!”
Tôi chạy nhanh đến ôm chầm lấy người đàn ông, ấy nắm eo tôi, nhấc bổng tôi lên xoay hai vòng.
Tôi choáng váng bám vai ấy: “Người ta đang nhìn kìa.”
Cận Dương cong môi: “Thì cứ để họ nhìn.”
“Em thấy cố ý đó nha.”
“Cố ý đấy.”
“Sợ em chạy theo người khác à?”
“Chỉ là phòng ngừa rủi ro thôi mà.”
“Đây là trường của mà, phòng cái gì?”
“Em nói đúng, tuần sau sẽ đích thân đưa em đến đại học Nam Kinh.”
Cận Dương nâng mặt tôi lên, mạnh mẽ hôn lên môi tôi một cái.
Sau đó còn chưa đủ, liên tục mổ mấy cái.
Tôi bị ấy hôn đến mức choáng váng, cảm giác cả khuôn mặt đều nóng ran.
Lúc này, Tô Diễn mặt mũi đen sì bước ra: “Này, đừng có mà tứ nữa, đi ăn cơm được chưa hả?”
Cận Dương một tay ôm tôi, một tay khoác vai Tô Diễn, cười nói: “Đi thôi, tôi đã nạp thẻ ăn từ sớm rồi.”
“Ối chà, tự giác thế, bắt đầu nịnh bợ tôi rồi đấy à?”
“Đúng rồi, ~ ~”
“Ối giời, cậu có thể đừng tôi buồn nôn được không!”
“À đúng rồi , cái tên Phó…”
“Tuyệt giao đi.”
“Anh, em sai rồi.”
“Đừng có mẹ nó gọi tôi là nữa!”
Ánh nắng chói chang tháng Chín xuyên qua những hàng cây long não đổ xuống nền đường nhựa.
Bóng cây lay duyên dáng, phát ra tiếng sột soạt trong gió.
Ánh sáng loang lổ chiếu lên khuôn mặt chàng trai trẻ, tựa như một thước phim điện ảnh tuyệt đẹp.
Tôi đứng giữa hai người, cười híp mắt, khẽ ôm lấy làn gió đang ùa tới.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?