Nếu không phải bình luận cho tôi biết chỉ nghe một nửa tiếng lòng, tôi cũng sẽ thấy chẳng hiểu sao lại .
Tôi im lặng, phân vân có nên giải thích chuyện tiếng lòng hay không.
Chưa kịp mở miệng, Chu Kinh Dự đã đưa điện thoại lại cho tôi:
【Vậy bây giờ thẳng.】
【Sờ .】
Tôi chạm nhẹ lên môi , ẩn ý rõ ràng.
Anh mím môi, không đáp.
Vốn tôi chỉ thử cho vui, chẳng hy vọng gì, giây tiếp theo, Chu Kinh Dự khàn giọng mở miệng: “Vợ ơi… sờ .”
Tôi ngây người , tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập ầm ầm.
Bình luận đồng loạt kinh ngạc:
“Ôi trời, phản diện mười năm không mở miệng, nữ phụ một câu đã sao?”
“Thần kỳ ghê, đây chính là sức mạnh của à?”
“Cũng bình thường thôi, chứng câm lặng của phản diện vốn là do tâm lý, là ta
không muốn , giờ gặp người và chuyện khiến ta muốn mở miệng thì tự nhiên sẽ .”
“Nói thì tốt, thì lúc kia… hehe…”
Thấy bình luận ngày càng quá trớn, tôi không dám xem tiếp, kéo cổ áo xuống và hôn lên môi.
Chu Kinh Dự hơi cứng người, rồi lập tức đáp lại.
11
Sáng hôm sau, vừa mở mắt đã thấy bình luận:
“Tôi tuyên bố đây là lần đầu tôi thấy truyện mà phản diện với nữ phụ vì ngủ quên mà bỏ lỡ tiết tự tìm chết.”
“Tuyệt quá, phản diện và nữ phụ đến giờ vẫn chưa chuyện xấu nào, sau này cứ ngọt ngào như đi.”
“Nhưng mà buồn lắm, hahaha, không có hai người này, nam chính vẫn ghen như thường.”
Chủ đề dần dần bị kéo lệch, tôi chẳng buồn để ý, chỉ rà lại trong đầu toàn bộ các tiết quan trọng mà hệ thống đưa.
Phát hiện “sự kiện thắt lưng” quả thực là tiết then chốt cuối cùng.
Chuyện vốn nghĩ là không lại dễ dàng giải quyết như , tâm trạng tôi rất tốt.
Lập tức rảnh rang chuyện khác — ví dụ, lại ngắm vẻ mặt nhẫn nhịn mà chẳng chịu của Chu Kinh Dự một lần nữa.
Tôi kìm nụ , nghĩ ra một tiết mới trong đầu.
Khác với tối qua lo hiểu lầm, lần này tôi chắc chắn từ góc nào nghĩ cũng sẽ mắc câu.
Nhưng nghĩ xong rất lâu, Chu Kinh Dự vẫn chẳng có phản ứng gì, thậm chí khi bắt gặp ánh mắt tôi còn nhếch môi .
Tôi cau mày.
Có ý gì đây?
Cười cái gì?
Chẳng lẽ thấu là tôi cố ý dựng tiết cho nghe?
Cho dù có thấu, thì hôm qua còn giả bệnh để đòi tôi sờ, hôm nay sao lại không chịu phối hợp?
Quả nhiên, có rồi thì không biết trân trọng.
Cơn giận trong tôi bùng lên, tôi bật dậy: “Chu Kinh Dự!”
“Tôi không ngờ là loại người này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”
“Hôm qua nghe thấy tôi nghĩ gì thì còn giả bệnh chủ tiếp cận, hôm nay lại giả vờ như không nghe thấy.”
“Ly hôn đi!”
Tôi một tràng, rồi định bước qua xuống giường.
Đúng lúc đó, Chu Kinh Dự kéo mạnh tôi trở lại.
Anh ôm chặt eo tôi, có chút không biết bắt đầu giải thích từ đâu: “Anh đúng là nghe tiếng lòng của em, vừa rồi em đâu có nghĩ gì đâu.”
Động tác vùng vẫy của tôi khựng lại, theo phản xạ tìm kiếm “bình luận trực tiếp”.
Nhưng bình luận chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ mải chế giễu Chu Kinh Dự như một thằng ngốc tuyệt vọng.
Tôi quay đầu chằm chằm : “Thật sự không nghe ?”
Anh lắc đầu.
Tôi lại nghĩ một lần nữa. Anh vẫn là vẻ mặt mơ hồ.
Có lẽ vì tiết đã kết thúc, nên không còn nghe thấy tiếng lòng tôi nữa.
Nghĩ , tôi thở dài.
Đáng tiếc thật… là sau này không còn thấy dáng vẻ đó của nữa.
Tôi chẳng còn hứng thú, đẩy ra, định ra rót nước.
Nhưng còn chưa kịp gì, khuôn mặt Chu Kinh Dự đã ghé sát lại: “Em thẳng đi.”
“Nói một nửa cũng , đoán.”
Cái này… sao chứ. Chỉ nghĩ thôi cũng đã xấu hổ muốn chết.
Do dự một hồi lâu, tôi chỉ gượng ra một câu: “Chỉ là… thỉnh thoảng giống như trước kia cũng hay mà.”
Chu Kinh Dự không hiểu: “Không chuyện?”
Tôi lắc đầu.
Anh tiếp tục đoán: “Không mọc miệng?”
Cái này khác gì không .
Tôi cân nhắc: “Là kiểu… nhẫn nhịn, kiềm chế, rồi…”
Muốn từ chối mà lại đón nhận.
Câu chưa dứt, Chu Kinh Dự đã nằm xuống: “Anh hiểu rồi, giống như tối qua.”
“Không chắc em có muốn hay không, có thích cách thể hiện hay không.”
Ngộ tính cũng khá cao.
Tôi vừa định nhập vai cùng , thì chợt nhớ ra chuyện quan trọng nhất.
Tôi cau mày: “Khoan đã, từ khi nào thích tôi?”
Anh đáp dứt khoát: “Ngày cưới.”
?
Hôm đó tôi cũng chẳng gì đặc biệt.
Chu Kinh Dự mím môi, có chút ngượng ngùng: “Lúc em trùm chăn trộm… rất đáng .”
Thế là thích ngay từ đó. Thật là…
Tôi hỏi tiếp: “Vậy tại sao sau này lại tỏ vẻ không muốn để ý đến tôi?”
Nếu không phải vì thế, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Giọng càng lúc càng nhỏ: “Lúc nào cũng gõ chữ cho em, sợ em thấy phiền, không muốn đọc.”
“Nhưng sau thấy em hơi buồn, nên vẫn gõ.”
“Còn việc mở miệng … chắc tối qua gấp quá nên ra luôn.”
Nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, xem tôi có giận không.
Những gì tôi muốn biết đều đã có câu trả lời.
Tôi thúc giục: “Được rồi, nhanh vào vai đi.”
Mặt Chu Kinh Dự đỏ lên, căng người đầy căng thẳng: “Anh chuẩn bị xong rồi.”
…
Không biết đã bao lâu trôi qua tôi mệt đến mức ngón tay cũng lười .
Chu Kinh Dự ghé lại hôn nhẹ lên môi tôi: “Vợ ơi, lần sau em muốn thấy thế nào, đều có thể.”
“Yêu em.”
Tôi mơ mơ màng màng.
Đúng lúc Chu Kinh Dự chờ mãi không thấy tôi đáp, hơi thất vọng, tôi mở miệng: “Em cũng .”
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?