7
“Cái đó…” Ánh mắt cứ đảo tới đảo lui, không dám thẳng vào tôi. “Chắc là… máu muỗi cắn.”
Tôi: “?”
Giữa mùa đông thế này, muỗi nào sống nổi? Đã còn bay vào chăn mền cắn hai vết cách xa nhau, một bên tôi, một bên ? Đúng là nghệ sĩ.
Trong đầu , suy nghĩ đang vỡ trận:
【Trời ơi mình đúng là thiên tài! Máu muỗi! Cái lý do này hoàn hảo quá!】
【Cô ấy chắc tin rồi. Cô ấy đơn thuần thế mà.】
【Không ổn! Sao ánh mắt ấy lạ lạ? Cô ấy không tin phải không? Chết thật rồi, mình giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ bảo là do hôn quá hăng nên tự cắn trúng môi? Thế thì còn mặt mũi nào “Diêm Vương sống” nữa?!】
Tôi gương mặt nghiêm túc đang xạo của , không nhịn muốn chọc ghẹo một chút.
“Vậy à?” Tôi kéo chăn lên, chỉ vào cái chân hoàn toàn không có gì của mình. “Vết muỗi cắn này cũng ghê thật đấy, cắn em xong mà chân em giờ còn mềm nhũn ra. Doanh trưởng Lục, phải thay em báo thù, tìm ra con muỗi táo gan kia mà xử lý nó ngay tại chỗ!”
Lục Tranh: “…”
Mặt trong nháy mắt chuyển từ đỏ sang… tím bầm.
Tôi dám chắc lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho khỏi mất mặt.
【Xong rồi… Cô ấy biết rồi. Chắc chắn biết rồi.】
【Cô ấy đang nhạo mình đúng không? Cười mình chẳng có kinh nghiệm, như trai mới lớn .】
【Mặt mũi mình… danh tiếng mình… đi tong hết rồi…】
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, bật ha hả.
Lục Tranh tôi nghiêng ngả, sắc mặt từ ngượng ngùng chuyển sang lúng túng, rồi cuối cùng cũng không nhịn mà bật theo.
Anh ngồi xuống mép giường, vòng tay ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.
“Lâm Vãn,” giọng trầm khàn, mang theo chút ngại ngùng, “xin lỗi nhé. Anh… không có kinh nghiệm.”
“Phù,” tôi nhẹ vào ngực , “ai mà chẳng thế.”
Anh không gì, chỉ siết tôi chặt hơn.
Sau những giây phút ngọt ngào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Kỳ nghỉ của Lục Tranh nhanh chóng kết thúc, lại trở về đơn vị.
Nhưng lần này, tâm trạng tôi hoàn toàn khác.
Tôi không còn là vợ nhỏ chỉ biết nghe theo sắp xếp, mà là người chủ thực sự của ngôi nhà này, là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của Lục Tranh.
Tôi sắp xếp nhà cửa đâu ra đấy, mở rộng mảnh vườn rau gấp đôi, còn rủ các chị em quân nhân trong viện cùng nhau học cách muối dưa, cải chua.
Uy tín của tôi trong đại viện ngày một cao, không ai không biết đến “chị dâu Lâm Vãn”.
Nhưng cây cao thì đón gió.
Khi tôi đang người người mến, dĩ nhiên cũng đụng chạm đến lợi ích của vài người.
Hôm đó, tôi đang ở nhà sắp xếp gọn gàng gói đồ Lục Tranh vừa gửi về. Bên trong là quần áo bẩn của và một lá thư.
Tôi đang vui vẻ “nghe” những lời âu yếm ngọt ngào vang lên trong đầu khi đọc thư — 【vợ giỏi quá, ấy chết mất thôi!】— thì Bạch Nguyệt Liên lại xuất hiện, như một cái bóng lặng lẽ.
Nhưng lần này, ta không đến một mình.
Phía sau ta là hai người đàn ông mặc quân phục, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Đồng chí Lâm Vãn,” một người đàn ông mặt chữ điền lên tiếng, giọng nghiêm nghị, “chúng tôi là người của Phòng Bảo vệ quân khu. Hiện tại nhận đơn tố cáo, nghi ngờ có thân phận không rõ ràng, liên quan đến phần tử phản . Mời theo chúng tôi về để điều tra.”
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Phản ? Ở thời đại này, cái tội ấy… đủ để mất mạng.
Bạch Nguyệt Liên đứng phía sau, môi khẽ cong lên thành nụ đắc ý.
“Chị Lâm Vãn đừng sợ.” Cô ta giả vờ quan tâm, “Chỉ cần chị ngay thẳng, không có gì phải sợ bóng nghiêng. Tổ chức sẽ trả lại sự trong sạch cho chị.”
Tôi lập tức hiểu ra tất cả.
Là ta giở trò.
Tôi siết chặt lá thư trong tay, ép bản thân giữ bình tĩnh.
“Các đồng chí, cơm có thể ăn bậy, lời không thể bậy. Các tôi liên quan đến phản , bằng chứng đâu?”
Bạch Nguyệt Liên vội vàng chen lời:
“Cô ấy chỉ là một công nhân bình thường ở xưởng dệt, dựa vào đâu mà cưới doanh trưởng Lục? Vừa đến đã ra bao chuyện, hết trồng rau lại tụ tập lôi kéo người khác, ai biết ta có mục đích gì?”
Cô ta lại chỉ vào gói đồ tôi đang cầm:
“Còn nữa, tại sao doanh trưởng Lục lại thường xuyên gửi đồ, viết thư cho ấy? Lẽ nào… không phải đang truyền tin báo?”
Lý lẽ này đúng là hết sức vô lý và trắng trợn.
Nhưng vào thời kỳ đặc biệt thế này, một khi mầm nghi ngờ đã gieo xuống thì rất khó nhổ bỏ.
“Phiền phối hợp với công tác điều tra.” Một người trong Phòng Bảo vệ rồi bước lên, định giật lấy gói đồ trong tay tôi.
Tôi lùi lại một bước, bảo vệ chặt món đồ ôm trong ngực.
Đó không chỉ là quần áo hay thư từ. Đó là những kỷ vật nối liền giữa tôi và Lục Tranh.
Tôi không thể để họ cướp đi.
Không khí căng như dây đàn, đúng lúc ấy, từ ngoài cửa vang lên một tiếng quát như sấm nổ:
“Ai dám vào ấy!”
Là Lục Tranh!
Anh trở về rồi!
Anh mặc quân phục thẳng thớm, đứng ở cửa, lưng đón ánh nắng, khí thế như một chiến thần không thể xâm phạm. Ánh mắt lạnh như băng, chiếu thẳng vào hai người của Phòng Bảo vệ.
“Phòng Bảo vệ các việc kiểu này sao? Không có bằng chứng, chỉ dựa vào một lời vu cáo đã dám đến quấy nhiễu người nhà của hùng chiến đấu?”
Giọng không to, sức nặng như đè lên vai người ta cả trăm cân.
Hai người kia lập tức run rẩy, chân cũng bắt đầu mềm ra.
“Doanh… Doanh trưởng Lục…”
Bạn thấy sao?