2
Nói rồi con bé lại tiếp lời: “Biết đâu là do chị thi xong rồi tô nhầm mã đề, điền sai phiếu trả lời thì sao.” “Chứ bình thường học giỏi , sao điểm lại lệch nhiều thế ?”
Tô nhầm mã đề? Tôi có sai hay không chẳng lẽ nó còn biết rõ hơn tôi?
Tôi không vạch trần nó, chỉ nở một nụ thẳng vào mắt nó: “Ừ nhỉ, nếu như em thì càng cần phải học lại chứ sao.”
“Với học lực của chị, thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại chẳng có gì là khó.”
Bố tôi ngồi im lặng trên sofa, trầm ngâm suy nghĩ, lông mày nhíu chặt.
Một lúc sau, ông cất tiếng, giọng trầm ổn: “Được. Nếu đây là quyết định của con, bố sẽ ủng hộ.”
Từ Mộng Oanh tròn mắt, há miệng định gì đó nghẹn lại ở cổ họng, không thốt ra lời nào.
Nhưng tôi thì lại nghe rõ ràng tiếng lòng của bà ta:
Cái gì?! Con bé không ra nước ngoài á?! Thế chẳng phải số tiền mình bỏ ra coi như đi tong à?!
Con tiện nhân này, hết lần này tới lần khác cứ hỏng chuyện của mình!
Gương mặt bà ta trắng bệch vài giây rồi lập tức trở lại với vẻ dịu dàng thường ngày.
Tôi nhẹ nhàng một cái rồi bà ta: “Mẹ à, con xin phép lên phòng chuẩn bị kế hoạch ôn lại nhé.”
Lên tới tầng hai, trở về phòng mình, tôi lấy giấy bút ra bắt đầu ghi lại những sự kiện đã xảy ra ở kiếp trước.
Nhưng chưa bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
Là Trần Nhược Tâm. Nó đẩy cửa bước vào.
Phải sao cho chị ta đồng ý cho mình tiền đây… Lần này phải nghĩ lời cho khéo…
Nghe tiếng lòng của nó, tôi khẽ cong môi.
“Chị.”, Trần Nhược Tâm mở lời, “Em có chuyện muốn nhờ chị.”
Nó nắm lấy tay tôi, nũng: “Chị ơi, hãng túi xách vừa ra mẫu mới… Chị cho em mượn chút tiền không?”
Nghe đến đây, tôi lập tức nhớ lại, kiếp trước nó cũng thường xuyên nũng để xin xỏ tôi.
Vì tôi thật lòng coi nó như em ruột, lại không quá ham mê vật chất, nên mỗi lần nó cần gì, chỉ cần tôi có, tôi đều sẵn sàng cho nó.
Có lần sinh nhật nó, tôi còn dùng hết tiền tiết kiệm trong một năm để mua cho nó bộ trang sức phiên bản giới hạn toàn cầu.
Vậy mà sau lưng, nó hết lần này đến lần khác bày mưu hãm tôi, không muốn tôi sống yên ổn.
Tôi khựng lại rồi hỏi: “Em cần bao nhiêu?”
Nó ngẩng đầu lên, toe toét: “Em biết chị là tốt nhất mà! Không nhiều đâu, mười vạn là rồi!”
Mười vạn… mỗi lần lại đòi số tiền lớn hơn lần trước.
Tôi nghe xong liền nở một nụ nhẹ: “Được thôi, thẻ này cho em.”
Sáng hôm sau, khi tôi đang nằm lướt điện thoại trong lúc rảnh rỗi, thì bất ngờ thấy Trần Nhược Tâm đăng một bài trên trang cá nhân.
Tấm hình chụp nó đứng trước một chiếc siêu xe đỏ bóng loáng.
Dòng thích đi kèm: “Quà mừng thi đại học từ bố .”
Tôi kéo xuống đọc bình luận bên dưới.
“Woa, ghen tị quá đi! Quà thi đại học mà là cả một chiếc xe hơi luôn á!”
“Cảm giác con bé đó còn giống con ruột của Tổng giám đốc Trần hơn cả Trần Nhược Sơ.”
“Nghe năm nay Trần Nhược Sơ tô nhầm mã đề, điểm không tốt, chắc là chẳng có quà mừng thi đại học đâu ha.”
“Cuối cùng Trần Nhược Sơ cũng sụp đổ rồi!”
Trần Nhược Tâm không trả lời bất kỳ bình luận nào, cũng không hề giải thích. Những ngày sau đó còn liên tục đăng vài bài khoe mấy chiếc túi hàng hiệu mới mua.
Cô ta dường như biết rõ tôi không gì nên cứ thản nhiên để mọi người thoải mái so sánh ta với tôi trong phần bình luận.
Tôi mở khung trò chuyện với ta.
“Tâm Tâm, chị có thể lấy lại thẻ chưa?”
Thấy tin nhắn hiển thị “Đã đọc không có hồi âm, tôi từ tốn gập điện thoại lại.
Đến tối, khi tôi xuống ăn cơm thì bố cũng vừa về nhà.
Ông bình thường rất bận, hiếm khi về trong ngày việc.
Ông ngồi trong phòng khách, sắc mặt lạnh tanh, xung quanh như tỏa ra khí lạnh.
Dì Từ có vẻ lo lắng, đáy mắt lại thấp thoáng nét vui mừng, điều đó không qua mắt tôi.
Tôi bước lại gần, bộ lo lắng hỏi:
“Bố? Sao ạ? Hôm nay sao bố lại về?”
“Sao à?”, Rầm, ông đập mạnh một xấp giấy xuống bàn, giận dữ quát tôi:
“Trần Nhược Sơ! Đây là cái mà con gọi là ôn thi lại đấy hả?!”
3
“Bố đưa con thẻ là để con tiêu bậy bạ thế này sao? Hai ngày nay con đã tiêu hết bao nhiêu tiền, tự con có biết không?”
Tôi đứng sững bên bàn, cầm lấy xấp giấy xem, là bảng sao kê các khoản chi tiêu.
Siêu xe, túi xách… cộng lại gần mười triệu tệ.
Đúng lúc đó, Trần Nhược Tâm bước vào.
Cô ta trang điểm kỹ càng, đeo chiếc túi xách xa xỉ mới mua.
Nhận ra không khí căng thẳng, ta lập tức đi về phía dì Từ, ngồi co lại bên cạnh bà ta.
“Không phải em! Em không biết gì cả!”
Tôi lạnh giọng đáp, đồng thời đưa bảng sao kê lại cho bố:
“Số tiền này không phải con tiêu.”
Bạn thấy sao?