5.
Tôi vẫn nhớ rõ mùa thu năm đó.
Cha mẹ vốn dĩ không thích con , trong suy nghĩ của bọn họ, con về sau sẽ gả cho người khác, chỉ có con trai mới là người phụng dưỡng mình lúc tuổi già.
Mẹ tôi không đi , ở nhà chăm sóc em trai bị ốm, cha tôi lại liên tục bị người khác chèn ép.
Buổi tối sinh nhật mười bốn tuổi của tôi, cha tôi đột nhiên mua cho tôi một cái bánh ngọt rất to.
Mẹ tôi đưa em trai ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại tôi, cha và một người quen của cha, là người thường xuyên cùng ông ta uống rượu, Tổng Giám đốc Vương.
Từ khi tôi hiểu biết đến nay, chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.
Buổi tối hôm đó tôi cảm thấy sự rất lạ, không dám ngủ.
Cho đến nửa đêm, cửa phòng của tôi bất chợt bị mở ra.
Tổng Giám đốc Vương tay vuốt cái bụng phệ đi đến bên cạnh giường của tôi: “Tư Tư à, cha cháu mời đến, cháu phải thật ngoan ngoãn, đừng có nhúc nhích đấy!” Lão già đó dùng âm thanh buồn nôn : “Cháu có muốn váy mới hợp thời trang hay không? Chú mua cho cháu nhé. Áo ngủ này không hợp với cháu đâu, mau cởi ra đi nào.”
Lão ta cho rằng tôi sẽ không dám phản kháng lại, cho đến khi tôi cầm lấy kéo đã giấu sẵn ở đầu giường đâm tới phía cổ của lão.
Tiếng thét chói tai khiến cho cha tôi chạy tới.
Ông ta tát mạnh một cái, cũng đánh ngược nước mắt của tôi trở lại.
Trong mắt ông ta không có chút mảy may thương xót: “Mày có thể hiểu chuyện một chút không hả?!”
Tôi giật mình vỡ lẽ, nhất định là ông ta đã dùng tôi để trao đổi lợi ích với Tổng Giám đốc Vương.
Giằng co một hồi, cuối cùng tôi đành thoả hiệp: “Cha, con có thể đi ăn một chút không?”
Cuối cùng ông ta cũng có một tia áy náy thoáng qua, đưa tôi đi tới phòng khách, nơi vẫn còn lại một ít bánh kem.
Nhân lúc hai người bọn họ không ý, tôi liền chân trần mở cửa chính chạy như bay thoát ra bên ngoài.
Hướng tôi chạy tới là đồn cảnh sát.
Việc báo cảnh sát này, là Chu Trạch Xuyên cho tôi.
Anh đã từng , em phải học cách phản kháng, không ai có quyền đánh đập, tổn thương em.
Cha tôi cùng lão họ Vương đều là mỡ nhiều bụng phệ, dù có đuổi theo cũng không thể bắt tôi.
Sau đó, cảnh sát cùng tôi về nhà.
Cha tôi giảng hòa : “Đây chỉ là hiểu lầm thôi, trẻ con không hiểu chuyện nên mới loạn lên như . Tôi là cha của nó, phải che chở bảo vệ nó thật kỹ, sao có thể để chuyện gì xảy ra cơ chứ.”
Tôi tuyệt vọng những cảnh sát đến rồi lại đi.
Phát sinh ra chuyện lớn như , cha tôi tất nhiên là không bỏ qua cho tôi. Ông ta xách lỗ tai tôi, tống ra ngoài cửa bảo tôi biến đi, từ nay về sau một cắc cũng không cho.
Tôi chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đến đập cửa nhà của Chu Trạch Xuyên.
“Anh… có thể cho em ở nhờ một thời gian không? Em có thể viết giấy nợ, khi nào có tiền sẽ trả lại cho …” Tôi nghẹn ngào hết câu, “Thành tích của em không tệ, sau này học xong đại học nhất định sẽ tìm công việc, đến lúc đó có thể trả lại rất nhiều tiền cho …”
Tôi không biết đi học đại học là cái gì, nghe thầy , chỉ có học xong đại học mới có tương lai tốt đẹp.
Người trước mặt im lặng thật lâu, im lặng đến mức tôi tưởng rằng đã không một tiếng đóng cánh cửa kia lại.
Cho đến khi tiến lại gần, giọng vẫn dịu dàng như từ trước tới nay: “Em , có muốn nghe đàn piano nữa không?”
Đôi mắt sâu thẳm, như là đại dương mênh mông .
6.
Tôi chưa từng nghĩ, tôi sẽ ở với một người con trai lớn hơn mình năm tuổi.
Anh cũng chưa từng ở cùng nào khác, trong nhà chỉ có đôi dép nam cỡ bốn mươi ba, một phòng ngủ và một phòng để chơi đàn.
Tôi viết rất nhiều giấy nợ, tất cả đều đặt ở trong một cái hộp sắt.
Tôi nghĩ, sẽ có một ngày, nhất định tôi trả hết số giấy nợ này.
May mắn chính là, sau khi tôi bỏ đi, cha mẹ cũng không đi tìm tôi.
Chỉ cách một bức tường, bọn họ lại giống như không có đứa con nào .
Nhà của Chu Trạch Xuyên luôn sạch sẽ, tôi tranh việc nhà, giúp giặt giũ quần áo, chỉnh lại giày dép, chỉ mong đừng đuổi tôi đi.
Tôi lại đi học trở lại.
Học kỳ mới bắt đầu, Chu Trạch Xuyên đi họp phụ huynh cho tôi.
Bạn cùng bàn khó hiểu tôi: “Không phải cậu chỉ có một em trai thôi hay sao? Anh đẹp trai này là ai ?”
“Anh ấy là…” Tôi bỗng nhiên khó chịu, liếc mắt một cái: “Cậu biết gì chứ?!”
Chu Trạch Xuyên là gì của tôi?
Vấn đề này, đến chính tôi cũng không biết .
Tôi chỉ biết, nếu từ nhỏ ở bên cạnh thì tốt quá rồi.
7.
Cha mẹ của Chu Trạch Xuyên cuối cùng cũng biết chuyện bên cạnh đột nhiên xuất hiện một .
Hai người đều là giảng viên đại học, mà Chu Trạch Xuyên cũng tiền đồ sáng lạn.
Không cha mẹ nào lại muốn con trai mình ở cùng một đứa con không rõ lai lịch.
Tối hôm đó, tôi ở trong phòng kín, nghe thấy bên ngoài bàn luận thật lâu.
“Hii vọng con hiểu , bé kia chưa đến tuổi trưởng thành, nếu cha mẹ của ta tố cáo con lừa đảo thì phải sao? Lúc đó chúng ta phải sao bây giờ?”
“Con muốn trở thành nghệ sĩ piano, tại sao lại tự vấy lên mình một vết nhơ như ?”
“Con định dùng thân phận gì để giữ ta ở bên cạnh mình?”
“.....”
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, tôi ở trong phòng lồng ngực đau nhói, suy nghĩ thật lâu.
Tôi không thể trở ngại cho .
Ngày hôm sau, tôi thu dọn hết đồ đạc của mình rời đi, mới nhận ra Chu Trạch Xuyên nằm ở sofa cả đêm, râu lún phún mọc ra trên cằm.
Tôi như không có chuyện gì, : “Năm sau học cấp Ba, em muốn đến ở nhà dì. Nhà dì gần trường học, lại có nhiều bè của em.”
Anh có chút kinh ngạc: “Em có dì sao?”
“Đúng , dì nấu cơm rất ngon, ngon hơn đồ ăn không biết bao nhiêu lần!”
Anh nâng tay vỗ vào đầu tôi một cái: “Nói cũng !”
Tôi do dự một lát, cuối cùng mở miệng: “Sau này đừng uống cà phê nữa, uống nhiều không tốt. Cũng đừng thức khuya, sẽ nhanh hói đầu. Anh phải bảo vệ tốt đôi bàn tay của mình, đừng chuyện gì nguy hiểm… “
Anh gật đầu, tuỳ tiện cầm một chiếc áo khoác lên rồi đưa tôi đến “ngõ nhà dì”.
Bóng dáng cao lớn của càng đi xa càng nhỏ lại, giống như đã mang theo tâm hồn của tôi cùng rời đI.
Tôi chạy lại ôm chầm lấy .
Anh nở nụ , hỏi: ”Không nỡ rời đi sao? Coi như em còn có lương tâm.”
Tôi dùng ống tay áo của lau mắt.
Chu Trạch Xuyên, ngàn vạn lần không …
Không quên em.
8.
Tôi gì có người dì nào.
Là tôi lừa thôi.
Tôi kéo hành lý, mà đi lang thang không có mục đích trên đường, mỗi khi qua một nhà hàng hoặc quán trà sữa nào đều bước vào hỏi họ có cần tuyển nhân viên không.
Bọn họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi, ngay sau đó liền đuổi tôi ra ngoài.
Hoàng hôn dần buông xuống, một con mèo bẩn thỉu đang liếm liếm que kem bị rơi trên mặt đất.
Tôi ngồi xổm tại một góc ở cạnh cửa siêu thị, cũng chằm chằm vào que kem kia.
Tôi thề, tôi chỉ muốn ngắm con mèo con kia.
Bất chợt tôi đụng phải một bàn tay mát lạnh.
Ngước lên , cổ tay bị người khác túm lấy.
Anh cau mày, chỉ dùng một tay đã có thể kéo tôi lên.
Giọng của lạnh như băng: “Em học dối từ bao giờ thế?”
Hoá ra, vẫn đi theo tôi.
Tôi , khóe mắt chua xót: ”Em đói quá.”
Ánh mắt của dịu đi, xoa xoa đầu tôi: ”Anh phải giám sát em, Mục Tư Tư, nếu không em nợ nhiều như rồi bỏ chạy thì tìm ai mà đòi đây?”
Bạn thấy sao?