13.
Sau khi Chu Trạch Xuyên về nước, mọi người mở một bữa tiệc chào mừng, mời đủ các bè thân thích.
Trong phòng khách, dì Chu giới thiệu tôi với mọi người, “Đây là con nuôi của tôi, em của Trạch Xuyên. Tư Tư, đã ba năm không gặp trai, hẳn là rất muốn gọi một câu đúng không.”
Hai tiếng “Anh trai” kia, dù thế nào tôi cũng nhất định không gọi ra.
Trong lúc không khí náo nhiệt, tôi trốn vào một góc uống rượu.
Chu Trạch Xuyên đi chúc rượu mọi người, mọi người đều trêu chọc muốn tôi gọi trai.
Anh đoạt lấy chén rượu của tôi, : “Em ấy còn nhỏ, không nên uống nhiều, để tôi uống thay em ấy.”
Trong ấn tượng của , tôi vẫn là một đứa trẻ con.
Nhưng tôi đã mười chín tuổi rồi.
Tôi tránh , đi vào phòng nghỉ, không ngờ cũng theo vào.
Đóng cửa lại, tôi : “Mục Tư Tư, nhóc không lương tâm, có nhớ không?”
Anh lại : “Anh đi học ở nước ngoài, mua về cho em rất nhiều quà.”
Tôi phản bác: “Anh đã sớm muốn bỏ em lại!”
Anh sững sờ: “Sao em lại có suy nghĩ muốn bỏ em lại?”
Ba năm cấp Ba, tôi không hề nhận một cuộc gọi nào của .
“Vậy tại sao… tại sao đưa cho em một túi hạt giống hỏng? Anh rõ ràng biết thế nào cây cũng không mọc.”
Đồ bỏ đi, tôi lại coi như bảo bối, chăm sóc thật lâu.
Anh ngồi xuống tôi, nét mặt đăm chiêu.
Anh còn muốn thêm điều gì, Phương Đình bất chợt đẩy cửa bước vào.
Cô ta mặc một bộ váy đuôi cá màu xanh biển, xinh đẹp như một nàng công chúa.
Khoé môi ta gợi nên một nụ nhàn nhạt: “Bụng em hơi khó chịu, đưa em về không?”
Cô ta ngọt ngào, tôi không bỏ lỡ địch ý trong mắt ta
Thật kì lạ, rõ ràng tôi không hề gì ta.
Hai người bước ra cửa, lần lượt rời đi.
Chu Trạch Xuyên mở cửa xe, Phương Đình tự nhiên ngồi vào vị trí ghế phó lái.
Cô ta giả vờ tốt bụng tôi, chỉ vào chiếc xe ở phía xa, : “Người đằng kia chờ em đã lâu kìa.”
Sắc mặt Chu Trạch Xuyên chợt nghiêm túc hẳn lên: “Người đàn ông đó có quan hệ gì với em?”
Anh đang ám chỉ Trình Tấn đang ngồi ở ghế lái của chiếc xe phía xa.
Không biết vì sao, tôi cảm giác cảm của không tốt lắm, “Em và ta chỉ quen biết qua qua…”
Lời còn chưa xong đã bị người ta ngắt. Phương Đình liếc một cái, giống như nũng: “Người trẻ đương, thắc mắc gì.”
Người xung quanh hùa theo: “A, hoá ra là trai của em , như sau này hẳn sẽ không thể ngày ngày chạy theo trai rồi?”
Tôi về phía Chu Trạch Xuyên: “Anh cũng nghĩ như sao?”
Anh nghiêng đầu, ngữ khí trầm thấp: “Anh đưa Phương Đình về trước, em ở lại đây chờ .”
Tôi ghế sau xe không có ai ngồi, không gì.
Tôi nghe lời , đứng tại chỗ chờ thật lâu.
Cho đến khi cả khách sạn hoàn toàn im lặng, chỉ còn những con bướm đêm bay vờn dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Cũng không thấy Chu Trạch Xuyên quay lại.
Trình Tấn lái xe tới, : “Nếu có chút đầu óc thì nên biết không có cơ hội ở bên cạnh hắn.”
Tôi chăm chăm vào bàn chân mình: “Liên quan gì tới ?”
Trình Tấn hừ lạnh: “Bên ngoài mọi người đều đồn đại khắp nơi là của tôi, tôi muốn xem một chút trong truyền thuyết của mình cùng một người đàn ông khác dư chưa dứt thế nào.”
Ánh mắt của Trình Tấn như những mũi kim đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi không thể hiểu , vị thiên tài thương trường này sao lại có thể nhiều chuyện tới như .
14.
Phương Đình thường xuyên xuất hiện bên cạnh Chu Trạch Xuyên.
Một nam một nữ ở bên nhau, có nghĩa là gì thì ai cũng rõ.
Huống hồ, những chuyện bọn họ với nhau, tôi nghe không hiểu; bọn họ chơi đàn, cũng là bản nhạc tôi chưa từng nghe qua.
Dì Chu vẫn thường trong tối ngoài sáng ám chỉ tôi, “Đừng phiền chị dâu của con.”
“...Chị dâu sao?”
“Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu, vô thức nắm chặt điện thoại trong tay, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cơ ô tô chạy lại phía mình.
Đèn xe sáng đến chói mắt.
Chu Trạch Xuyên mở cửa xe, bước xuống đi về phía tôi.
Trình Tấn chặn phía trước mặt tôi, khẽ : “Cậu muốn gì?”
“Tổng Giám đốc Trình.” Chu Trạch Xuyên hiếm khi nào lộ ra ánh mắt sắc bén như , “Tôi đến đón em về nhà.”
Trình Tấn liếc một cái, châm một điếu thuốc, trong ánh mắt như có ánh lửa lập lòe, “Em … Cậu cũng biết ấy chỉ là em mình?”
Hai tiếng “em ” này nghe thật chói tai.
Có lẽ do tâm lý phản nghịch, tôi ôm lấy tay của Trình Tấn : “Anh về trước đi, ấy sẽ đưa em trở về.”
Vừa xong, tôi lại có chút hối hận.
Tôi nghĩ, nếu tôi thật sự tỉnh táo, sao có thể ra những lời như .
Ánh mắt Chu Trạch Xuyên cực kỳ lạnh lẽo: “Mục Tư Tư, em nên nhớ rõ ràng mình đến đây để gì.”
Anh : “Nếu em cần tiền, sẽ cho em, không cho phép em vì tiền mà bán rẻ chính mình.”
Tôi ngẩng đầu, chăm chăm vào đôi mắt .
Trong đôi mắt đó, có thất vọng, cũng có đau lòng.
Hoá ra, nghĩ tôi vì tiền nên mới ở bên cạnh Trình Tấn.
Đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, tôi tuỳ ý vẫy một chiếc xe taxi ở ven đường trở về căn phòng nhỏ mình .
15.
Mấy ngày sau đó, tôi đều không chuyện cùng với Chu Trạch Xuyên.
Ngoài việc giận dỗi, còn có một nguyên nhân khác nữa.
Tôi nộp đơn lên cấp trên xin nghỉ vài ngày.
Trình Nguyệt Minh tới thăm tôi, sau khi ngủ một giấc phục hồi thể lực, ấy bày ra vẻ mặt hóng chuyện tôi.
Cô ấy hỏi: “Chu Trạch Xuyên là ai? Vì sao ngay cả lúc mơ ngủ cậu cũng gọi tên ta? Vậy còn của tớ?”
Tôi bỗng nhiên giật mình, giống như bí mật vốn chôn sâu trong đáy lòng tự nhiên bị người khác phát hiện.
Tôi cố gắng lờ đi tin tức về Chu Trạch Xuyên, lại dường như từ miệng mỗi người xung quanh nghe thấy tên của .
Ví dụ như, bắt đầu có cộng đồng fan của riêng mình, thanh danh mỗi lúc vang dội, rất nhiều chương trình tống nghệ đang để ý tới .
Ăn cơm trưa xong, tôi xuống lầu đi vứt rác, vừa mở cửa ra đã thấy Chu Trạch Xuyên đứng ở bên ngoài.
Anh đứng do dự mãi cũng chưa gõ cửa.
Thấy rõ cách bài trí trong phòng, hơi nhăn mặt: “Gần đây em đều ở như này?”
Tôi đã phải tìm kiếm thật lâu mới căn phòng này. Tuy không gian hơi chật, giá cả tương đối phù hợp, lại gần nơi tôi việc, trong khu còn có rất nhiều gia đình muốn tôi gia sư dạy kèm cho con họ.
Tôi nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Phòng của đắt quá, em không đủ tiền ở tiếp.”
“Mục Tư Tư.” Anh nở một cụ bất đắc dĩ, “Chuyện ngày đó, có thể giải thích.”Anh đưa tay đỡ trán: “Em mới mười chín tuổi, em có biết Trình Tấn hơn em bao nhiêu tuổi không? Hắn đã ba mươi hai tuổi rồi.”
“... Anh cũng hai mươi lăm rồi, tròn lên là thành ba mươi.”
“Lại bắt đầu hươu vượn.”
Anh với tôi rất nhiều chuyện, ví dụ như biết người biết mặt không biết lòng, còn đàn ông thành công thì sẽ lá mặt lá trái, bên ngoài thể hiện ra một kiểu, sau lưng lại là một kiểu khác.
Nói tóm lại, hàm ý rằng Trình Tấn có ý đồ mờ ám.
Anh kể, khi đi du học đã gặp giảng viên bè ra sao.
Còn có cả chuyện trong ba năm xuất ngoại, và Phương Đình đã cùng nhau trải qua thế nào.
Bạn thấy sao?