Tiếng Piano Rơi Trong [...] – Chương 6

16. 

 

Chu Trạch Xuyên , Phương Đình và chỉ là bè, cũng hy vọng tôi sẽ coi ta trở thành của mình. 

 

Do đó, hẹn tôi cùng ta ra ngoài ăn cơm. 

 

Mỗi lần gặp ta, tôi đều có cảm giác không thoải mái. 

 

Tôi có cảm thấy trong ánh mắt của ta luôn có sự thù địch với mình, kỹ lại, lại không thấy có gì khác lạ cả. 

 

Tôi cắm cúi ăn cơm, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất có thể. 

 

Chu Trạch Xuyên gắp một ít rau vào bát tôi: “Đừng chỉ ăn thịt.” 

 

Lúc đứng dậy đi vệ sinh, Phương Đình đột nhiên với tôi: “Tư Tư, mấy hôm nữa là Tết Trung thu, chị có mua một ít bánh, cũng mua cả cho em, em mang về tặng giúp chị.” 

 

Tôi cẩn thận suy nghĩ, mới hiểu ta ” là chỉ cha mẹ tôi. 

 

Tôi từ chối: “Tôi không về nhà.”

 

Cô ta vẻ mặt sâu xa : “Trung thu là tết đoàn viên.”

 

Cô ta còn tiếp tục : “Nghe Chu kể, em trốn khỏi nhà rồi đến ở lại nhà của Chu Trạch Xuyên. Em có biết một năm nuôi một người tốn bao nhiêu tiền không? Hơn nữa Chu Trạch Xuyên từ khi lên đại học vẫn luôn tự lập.”

 

Tôi buông đũa: “Cô muốn gì cứ thẳng.” 

 

Im lặng một lúc, ta đột nhiên đứng dậy đi về phía trước, “Trạch Xuyên, thực sự rất xin lỗi , em không muốn em có mặt ở đây.”

 

Chu Trạch Xuyên về phía tôi, “Sao ?”

 

Tôi cảm giác đồ ăn trong miệng đột nhiên nhạt nhẽo không còn chút hương vị nào cả, “... Không có gì, em chỉ muốn ăn thêm một chút mà thôi.”

 

Tôi cuối cùng hiểu ra, Phương Đình thật sự có địch ý với tôi. 

 

Cô ta luôn thích mọi người khen ngợi, đương nhiên cũng muốn Chu Trạch Xuyên ý tới mình.

 

Đáng tiếc, người thân cận nhất với lại là tôi, từ năm mười bốn tuổi tôi đã sống chung nhà với .

 

, ta muốn đuổi tôi đi. 

 

Cố ý dùng cha mẹ để khiêu khích tôi, bịa đặt chuyện tôi có trai, tìm cách xóa đi mọi vết tích của tôi trong căn nhà của Chu Trạch Xuyên.

 

Thật ra những kế vặt của ta đều đã cũ rồi, không cần nghĩ cũng biết ta đang có mục đích gì.

 

Ăn xong, tôi lấy lý do mình muốn tản bộ tiêu cơm, một mình đi tới góc đường. 

 

Trình Tấn đi theo phía sau. 

 

Lúc nãy ăn cơm tôi đã phát hiện ra, hắn ngồi ăn ở bàn đằng sau. 

 

Hắn sải một bước dài, sóng vai đi ngang hàng với tôi, lạnh: “Ngày đó say rượu nhận nhầm tôi thành cậu ta?” 

 

Hắn chỉ vào khoa mắt ở bệnh viện phía trước: “Cô nên đi kiểm tra lại mắt mình có vấn đề gì không. Còn nữa, khuyên một câu chân thành, tay ba không bao giờ có kết quả tốt đẹp đâu. Cây cải trắng như , có thể đấu với một con cáo sao?”

 

Tôi đột nhiên hiểu lời của Trình Nguyệt Minh. 

 

Chú của ấy không chỉ ác khẩu, mỗi một lời như giấu lưỡi dao, cứa vào tim người khác đau nhói. 

 

Hắn dường như rất để tâm chuyện tôi nhận nhầm người, khi không có chuyện gì thường sẽ lấy ra để châm chọc tôi.

 

Nghe nhiều nhàm tai, tôi cũng học cách đáp trả hắn, mỗi khi nhịn không sẽ bắt đầu tranh cãi với hắn.

 

Kỳ lạ là, cãi nhau với hắn rồi, tôi lại không còn sức lực mà lo lắng tới những chuyện khác nữa.

 

 

 17.

 

Tôi tìm công việc mới, quyết định trả lại phòng trọ.

 

Vốn tôi đã chuẩn bị chuyển đồ đến trường học, không may lại lên cơn sốt.

 

Chuông điện thoại chợt reo lên. 

 

Tôi giật mình, sờ tay lên trán, nóng đến có thể đun sôi ấm nước. 

 

Đầu óc mơ màng, tôi không rõ là ai gọi đến, cũng không nhớ người bên kia đang cái gì, chỉ cảm thấy ả người mê man.

 

Đến khi tỉnh lại, mơ hồ thấy một người đang đứng bên cạnh cửa sổ. 

 

Mọi âm thanh như biến mất, ánh trăng ánh lên khuôn mặt , vẻ mặt cực kỳ dịu dàng. 

 

Chu Trạch Xuyên xoay người tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Em tỉnh rồi?” 

 

Tôi ho khan hai tiếng, cơ thể có chút khó chịu, ngửa đầu đồng hồ, không ngờ tôi lại ngủ quên suốt mấy giờ liền.

 

“Sao lại đến đây?” Tôi nhớ rõ, hôm nay là sinh nhật của Phương Đình.

 

Điện thoại lại reo chuông, là dì Chu gọi video tới.

 

Trong video, Phương Đình mọi người vây quanh, xinh đẹp rạng rỡ như một nàng công chúa. 

 

“Chu Trạch Xuyên đâu, nó có đến chỗ con không?” 

 

Tay tôi hơi siết lại, ngay lúc Chu Trạch Xuyên quay lại, liền tắt máy.

 

“Em ốm nặng như , sao lại không cho biết?” Anh nghiêm mặt, đưa nước cùng thuốc đến trước mặt tôi. 

 

Tôi lùi lại về phía sau: “Anh đừng lại gần em, cẩn thận bị lây bệnh.” 

 

Anh hơi mím môi: ”....Mục Tư Tư.” 

 

Tôi lấy nước, nhanh chóng nuốt xuống mấy viên thuốc. 

 

Anh : “Thuốc độc đó, em không sợ sao.” 

 

Tôi trùm kín chăn, cũng với : “Em đói, muốn ăn mì.”

 

Anh đứng dậy đi vào nhà bếp nấu mì, nhân tiện thêm hai món ăn nhẹ. 

 

Có lẽ do đã lâu không nấu ăn, ngón tay bị bỏng một vết.

 

Tôi kích nhảy từ trên giường xuống, vội vàng lấy nước lạnh xối vào vết bỏng, lại phồng miệng thổi thổi ngón tay

 

Tôi áy náy : “Có ảnh hưởng đến việc chơi đàn không?” 

 

Không hiểu sao tai lại đỏ lên, bối rối rụt tay trở về, “Không có gì, em đi nghỉ đi.” 

 

Anh ở lại chăm sóc tôi cả một đêm.

 

Cũng bỏ qua sinh nhật của Phương Đình.

 

Tôi hèn mọn nghĩ, nếu có thể luôn ở cạnh tôi như thì tốt rồi.

 

18. 

 

Phương Đình cố chấp muốn Chu Trạch Xuyên ở bên cạnh mình trong ngày sinh nhật, thậm chí còn tính đến việc tổ chức lại một bữa tiệc khác.

 

Cô ta mời rất nhiều người đến, cũng mời cả tôi. 

 

Trước mặt người khác, ta tặng tôi rất nhiều món quà. 

 

Có quần áo, cũng có vòng cổ kim cương, có cả những món mỹ phẩm giá cả đắt đỏ.

 

Cô ta đứng bên cạnh Chu Trạch Xuyên, mỉm dịu dàng: “Em của cũng chính là em của em, em nhất định sẽ đối xử với ấy thật tốt.” 

 

Mọi người ở bên cạnh đều khen ngợi không dứt:

 

“Tiểu Đình thật chu đáo, đúng là đẹp người đẹp nết.” 

 

“Chu Trạch Xuyên, đã lúc nào rồi mà còn thất thần như ?”

 

“Tiểu tử cậu đúng là phúc lớn, gặp tốt như .” 

 

Chu Trạch Xuyên nhíu mày: “Cô ấy…” 

 

Anh chưa kịp xong, cửa lớn mở “Rầm!” một tiếng. 

 

Ngay sau đó, một đoàn cảnh sát mặc cảnh phục, biểu nghiêm túc tiến vào, “Chúng tôi báo ở đây có người buôn bán thuốc phiện.” 

 

Cảnh sát đến bất ngờ, cả nhóm ngỡ ngàng, hai tay giơ lên ôm lấy đầu ngồi thụp xuống. 

 

Lúc này tôi chợt nghĩ đến, chẳng lẽ Phương Đình là phần tử nguy hiểm, rốt cuộc sẽ bị bắt đi hay sao? 

 

Có điều, không ngờ “phần tử nguy hiểm” kia lại là chính tôi.

 

Tôi bình tĩnh thấy bọn họ lấy từ trong túi xách của tôi ra một gói bột phấn màu trắng. 

 

Vị cảnh sát dẫn đầu hung tợn : “Đưa đi.”

 

“Tôi không có, tôi chưa từng thấy…” Rõ ràng trước khi tham dự bữa tiệc này, tôi không mang theo đồ vật gì. 

 

Trong lúc hoảng hốt, tôi chợt nhớ đến, khi vừa mới tới nơi Phương Đình đã dẫn tôi đi thử quần áo mới… 

 

Vậy thì gói bột phấn kia…

 

Tôi bối rối giải thích mọi chuyện, những người xung quanh không ai chịu tin tôi. 

 

Tôi về phía Chu Trạch Xuyên. 

 

Ánh mắt của khiếp sợ, lại bị Chu giữ chặt tay, không thể đi đến bên cạnh tôi.

 

Kỳ thật tôi có thể hiểu .

 

Chẳng cần biết tôi có thực sự buôn thuốc phiện hay không, một khi lời đồn đại truyền đi, danh tiếng của tôi sẽ bị huỷ. 

 

Hơn nữa, nếu chẳng may là sự thật…

 

Cho dù vô cùng sợ hãi, tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo cảnh sát, “Tôi nguyện phối hợp điều tra rõ chuyện này.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...