23.
Sau khi tỉnh lại, tôi giam mình trong phòng, không ăn không uống suốt ba ngày liền.
Hai mắt tôi ráo hoảnh.
Dạ dày lại cuộn lên từng cơn khó chịu.
Trình Nguyệt Minh ở bên ngoài gõ cửa: “Anh trai cậu không có vấn đề gì, cậu mau ra xem.”
Tôi ôm lấy gối, nước mắt rơi như mưa, giống vòi nước bị hỏng không kìm lại .
Sao lại không có việc gì…
Chính mắt tôi thấy…
Khi Trình Tấn đá cửa xông vào, tôi đã khóc đến suýt ngất.
Hắn xốc tôi lên: “Cô tự giày vò bản thân mình gì, chuyện đó vốn không phải là lỗi của .” Hắn túm lấy bả vai tôi, bóp mạnh đến phát đau: “Tôi đưa đến thăm cậu ta.”
Trong mắt hắn là cảm phức tạp, có đau lòng, lại như đang kìm nén.
Còn có một chút, tôi xem không hiểu.
Tôi quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào cầu xin, “Tôi không muốn đi, tôi cầu xin , mặc kệ tôi đi!”
Tôi sợ nếu bản thân thấy dáng vẻ bị thương của Chu Trạch Xuyên, tôi sẽ phát điên mất.
Mấy ngày vừa rồi tôi luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, Chu Trạch Xuyên ngồi trước đàn piano, ngón tay khẽ , khuôn mặt ung dung lạnh lùng.
Đôi tay xinh đẹp kia đã đỡ roi cho tôi, buộc dây giày cho tôi, cũng đã vô số lần cầm bút phác họa lại ngũ quan của tôi.
Hình ảnh bắt chợt chuyển đi, cha tôi cầm dao, hung hăng chặt đứt ngón tay .
Tôi thét chói tai mà tỉnh giấc, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Những giọt nước mắt vốn đã cạn, bây giờ lại tuôn rơi.
Trong phòng vẫn còn giấy nợ tôi viết ngày xưa, cất kỹ nguyên trong hộp sắt.
Thật kỳ lạ, thân là chủ nợ, lẽ ra những tờ giấy nợ này phải nằm trong tay mới phải.
Bao năm qua, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, mình mắc nợ .
Tôi cố gắng chịu khó chịu khổ, ra ngoài thêm, dù thế nào cũng nghĩ cách kiếm tiền, chính là vì muốn trả hết nợ cho .
Nhưng bây giờ, sao tôi có thể trả hết nợ cho đây.
Trong những món nợ ấy, còn có cả một bàn tay của .
24.
Mùa đông đến, tuyết rơi đầy trời.
Phương Đình đến trường học, ném bức ảnh Chu Trạch Xuyên trang dung tiều tụy, tay xỏ găng dày vào mặt tôi.
“Cô ấy thảm như , tại sao còn chưa chết đi! Bị thương như , ấy sao có thể trở thành nghệ sĩ piano nữa?!”
Số lượng fan sụt giảm, các buổi biểu diễn đều bị huỷ bỏ, từ một người người người ngưỡng mộ, lại trở thành kẻ đáng thương, bị thiên hạ chê.
“Anh ấy hận đến thấu xương, bảo vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ấy nữa! Anh ấy , điều khiến ấy hối hận nhất trên cuộc đời này, chính là đã gặp ! Tôi sẽ kết hôn cùng ấy, sau này ở cạnh chăm sóc cho ấy!”
Cô ta xong, bước trên giày cao gót kiêu ngạo rời đi.
Tôi không kịp mặc áo khoác đã chạy theo ra ngoài, gió tạt tới mức mặt mũi đỏ bừng, “Tôi có thể giúp gì không?”
Cô ta chế nhạo tôi, “Cô còn ngại chưa ấy đủ sao?”
Tôi không có lập trường để phản bác lại ta
Khi Chu Trạch Giai bị thương, tôi không thể ngăn cản chuyện xảy ra. Sau khi bị thương, tôi cũng không có khả năng dùng khuynh tài tẫn lực để bảo vệ như Phương Đình.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.
25.
Dì Chu đau buồn đến mức sinh bệnh, đến giờ vẫn chưa khỏe lên chút nào.
Tôi mang hoa quả đến thăm bà ấy, bà chỉ vào cửa tôi cút đi.
Tôi cúi đầu trước mặt bà: “Mẹ hãy giữ gìn sức khoẻ.”
“Mày im miệng, đừng để tao thấy mày nữa!” Bà ấy gào khóc, “Trạch Xuyên sợ mày không cha không mẹ bị người khác bắt nạt, hy vọng tao có thể giúp đỡ mày, tại sao mày lại… Đáng lẽ tao không nên mềm lòng, không nên chiều theo ý nó…”
Ra khỏi phòng, tôi núp ở góc tường khóc thật lâu.
Đến trước phòng bệnh của Chu Trạch Xuyên, tôi lén vào bên trong.
Anh nằm ở trên giường, thiếu niên tinh thần hăng hái của ngày xưa tựa như đã không còn nữa rồi.
Tôi chỉ dám cúi đầu bước đi, ngay cả một câu cũng không thốt lên lời.
26.
Năm thứ ba, tôi chọn đến thực tập ở một vùng cao.
Trình Nguyệt Minh mắng tôi: “Cậu bị điên đúng không? Cậu như thế này mà còn muốn đến vùng cao thực tập?!”
Tôi , không để ý : “Tớ rất tốt mà.”
Cô ấy ôm lấy tôi, khóc: “Tốt cái đầu cậu, con heo một trăm hai mươi cân của tớ bây giờ đã thành heo qua đường mất rồi!”
Tôi ra ngoài cửa sổ, không tự chủ mà nắm chặt gấu áo, “Cậu để cho tớ đi thôi, tớ muốn biết… muốn biết bản thân mình còn có thể chút gì.”
27.
Cuộc sống vùng núi rất nhiều khó khăn, tôi lại cảm thấy thật thanh thản.
Những đứa trẻ nơi này, trong mắt đều là sự ngây thơ cùng khát vọng, đúng , là khát vọng vươn lên.
Tôi rất thích trò chuyện chơi cùng chúng.
Tôi dạy học sinh tri thức, cũng theo chân các em chơi trốn tìm.
Nửa tháng sau, một nhà hảo tâm đột nhiên quyên góp rất nhiều đồ dùng học tập.
Tôi thấy logo quen thuộc, lúc này mới biết Trình Tấn cũng đến.
Hắn vẫn luôn là một người xuất sắc, có thể tỏa sáng ở bất kỳ nơi nào.
Cùng hắn trò chuyện linh tinh, cuối cùng hắn : “Chu Trạch Xuyên sắp kết hôn.”
Tôi khựng lại.
Hắn lại hỏi: “Cô có về tham dự không?”
Tôi lập tức lắc đầu.
Tôi không muốn quấy rầy nữa.
28.
Lớp tôi dạy tổng cộng có ba mươi học sinh, Nhị Đản là học sinh nghịch ngợm nhất.
Sau đó tôi mới biết , em ấy thường xuyên bị cha mẹ đánh đập.
Càng đánh, em ấy lại càng phản nghịch.
Đêm nay mưa lớn, tiếng sấm nổ vang trời.
Có người với tôi, Nhị Đản trốn khỏi nhà, đến giờ vẫn không ai biết em ấy đang ở đâu.
Tôi vội vàng thay quần áo, cùng mọi người đi tìm.
Chạy đến tận bên vách núi, chúng tôi mới phát hiện ra em ấy.
Em ấy ngất đi, trên trán bị thương rất nặng.
Tôi men theo triền núi, cẩn thận đi xuống, lại không để ý đến một tảng đá lăn xuống, nện trúng vào đầu mình.
Lồng ngực đau nhói đến khó thở, tôi ngất đi, hơn mười phút sau lại tỉnh lại.
Tôi ôm lấy Nhị Đản đang mê man, chạy ra đường lớn đến bệnh viện.
29.
Theo như đồng hồ trên tường, đến giờ mới trôi qua vài phút.
Vậy mà tôi lại cảm thấy, dường như đã qua một đời.
Lâu tới mức, tôi cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại rồi mở ra là có thể gặp .
Cho đến khi có tiếng bước chân vội vàng đi đến trước phòng bệnh, sau đó cửa bị đẩy ra, một người đi vào.
Giật mình, thế mà tôi lại thấy Chu Trạch Xuyên.
Anh ôm tôi thật chặt, hai tay run rẩy.
Hóa ra, tôi còn có thể gặp lần cuối.
Anh gì, tôi cũng không nghe rõ.
“Chu Trạch Xuyên…” Tôi gắng gượng kéo lấy cánh tay , cảm nhận hơi ấm của , gắng gượng mỉm , : “Trong phòng trọ của em, dưới gối có một tấm thẻ. Đó là tiền em dành dụm để trả , mật khẩu là sinh nhật của .”
Đau quá, cả người tôi chỗ nào cũng nhức buốt.
Nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm rất nhiều.
Số tiền đó tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, giống như khoảng cách không thể bỏ giữa tôi và trong suốt những năm qua.
Thật ra tôi còn rất nhiều điều muốn .
Nhưng bây giờ, đã không còn quá quan trọng nữa.
Mọi thứ xung quanh chợt trở nên nhoè nhoẹt mơ hồ.
Tôi biết, đã đến lúc tôi phải đi rồi.
Tôi cố nén đau đớn, cố gắng ra lời cuối cùng.
“Thật ra, em chưa bao giờ muốn em của …”
Câu này, tôi đã giấu ở trong lòng thật lâu.
Bạn thấy sao?