8
Khi tôi rời khỏi đồn cảnh sát sau khi lấy lời khai xong, Trương đã đứng chờ ngoài cửa.
Thấy tôi, mắt ông sáng rỡ:
“Đại sư, có thể giúp tôi xem một quẻ không?”
Tôi :
“Được chứ. Về nhà rồi tiếp.”
Từ sau buổi livestream đó lọt top tìm kiếm, vô số người tìm tới tôi để xin xem bói.
Tôi cũng đang cần tránh bớt sự ý, nên theo Trương về nhà coi như tìm chỗ trú.
Trên đường đi, tôi ngồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Chú Trương lái xe, không dám phiền.
Khoảng hơn mười phút sau, xe rẽ vào khu dân cư.
Vừa xuống xe, tôi lập tức quay người đi thẳng về phía tòa nhà số 2.
Chú Trương gọi giật từ phía sau:
“Không phải bên đó! Nhà ở tòa số 5, không phải tòa 2…”
Tôi chẳng thèm đáp, bỏ mặc ở phía sau, đi thẳng vào thang máy.
Cửa phòng 204 vẫn còn dán băng niêm phong, cảnh sát rời đi sau khi thu thập chứng cứ, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Tôi liếm môi, đến gần thì lén dùng chút thủ thuật nhiễu hệ thống camera, rồi bắt đầu biến hình.
Cơ thể tôi từ hình dáng người lớn bắt đầu thu nhỏ lại, biến thành hình dạng của một đứa trẻ bảy tuổi.
Bộ quần áo rộng thùng thình che kín lấy tôi, tôi cúi đầu, khom người đẩy cửa bước vào.
Mùi máu tanh trong nhà vẫn còn rất nồng. Tôi liếc lớp da người trên sàn, rồi tiến thẳng về phía phòng việc.
Nếu nhớ không nhầm, con quỷ người lùn đã ăn máu thịt của Tiểu Vũ tại đây, rồi hóa thành ta.
Nhưng vì thời gian quá gấp, phần tinh hoa chưa kịp hấp thụ hết cùng với linh châu mà nó tu luyện suốt bao năm chắc chắn vẫn còn trong phòng.
Không sai.
Tôi đến từ Thiên Huyền Môn.
Nhưng tôi không phải đệ tử đạo gia ở đó–mà là một nữ quỷ thuộc tộc người lùn sống sâu dưới núi, có căn cơ linh lực mạnh mẽ nhất trong tộc.
Sư phụ tôi là tộc trưởng người lùn.
Từ nhỏ dạy tôi không tùy tiện sát sinh.
Ông rất cưng chiều tôi. Biết tôi hứng thú với các thuật pháp đạo gia nên đã mời thầy về dạy riêng.
Vì thế tôi thực sự biết một chút thuật phong thủy.
Tôi livestream xem bói cũng chỉ để kiếm ít tiền tiêu vặt, kỹ năng thì không xuất chúng gì.
Chuyến này, đơn thuần chỉ vì “đồng loại cảm ứng” mà nhận ra con quỷ người lùn kia trong nhà Tiểu Vũ.
Tôi thở dài, nhặt lấy viên linh châu và nuốt vào miệng.
Ngay lập tức, làn da tôi trở nên mịn màng bóng bẩy, cả giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn hẳn.
Tôi dễ dàng cảm nhận tiếng bước chân ngoài cửa.
Quay đầu lại, đầu tôi vẫn còn bị chiếc áo rộng thùng thình trùm kín, lặng lẽ Trương đang đứng ngay lối vào.
Chú phần tinh hoa còn sót lại trong tay tôi, đôi mắt lập tức đỏ ngầu.
“Thì ra… cháu cũng là người lùn?”
“Chú Trương, đón lấy.”
Tôi mỉm nhẹ nhàng, rồi ném phần tinh hoa vào lòng .
“Phần này tặng . Dù sao cũng phải cảm ơn đã dẫn cháu quay về đây.”
Chú Trương nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ tôi.
Không sai, ấy cũng là người lùn.
Nhưng chưa từng điều ác, tâm địa cũng không xấu.
Phân thân của con quỷ người lùn lôi vào phòng vốn để định nuốt chửng nhằm tăng cường pháp lực.
Bình thường, quỷ người lùn sẽ không dễ gì tấn công người không phải mục tiêu chính.
“Nhưng mà… đừng để cháu phát hiện sau này chuyện gì thất đức.”
Khi đi ngang qua , tôi khẽ một câu.
“Nếu không, dù có chạy đến chân trời góc bể, cháu cũng sẽ tìm ra. Cháu không có ý định gánh nghiệp thay người khác đâu.”
Pháp lực trong người tôi vừa mới tăng vọt lên mấy chục năm, lại vừa đe dọa một kẻ, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.
Sư phụ tôi – một người nghiện lướt mạng tốc độ cao – sau khi cờ xem livestream của tôi, thì nhắn tin gọi điện liên tục.
Tôi mãi đến giờ mới chịu bắt máy.
“A lô, sư phụ?”
“Con đúng là gan trời mà!” Sư phụ ở đầu dây bên kia giận dữ gào lên, như thể chỉ muốn chọc thẳng ngón tay vào trán tôi, “Mau thu dọn đồ đạc rồi cút về đây cho ta!”
“Con là quỷ người lùn, chẳng lẽ không biết bọn mình thuộc loài quỷ sống theo bầy à? Nếu con một con quỷ vô danh tiểu tốt thì còn tạm .”
“Nhỡ đâu sau lưng nó cũng có người giống con thì sao?”
Tôi bĩu môi:
“Nó mà cũng có người chống lưng thì con đi đầu xuống đất. Yếu thấy rõ còn bày đặt…”
“Con còn dám cãi à?!” Sư phụ mắng té tát.
“Mau về đây ngay! Bọn già tụi ta sẽ bảo vệ con!”
Tôi ậm ừ cho qua chuyện, tranh thủ lúc mấy cư dân mạng tụ tập dưới khu nhà chưa để ý, lẻn lên lầu.
Vừa thu dọn đồ đạc, tôi vừa dỗ dành sư phụ. Đợi ông hết giận, tôi mới nhỏ nhẹ :
“Sư phụ, lần này về rồi… người có thể mời ai dạy con thuật ngự kiếm phi hành không?”
Chứ cứ phải đi diệt ác trừ tà bằng xe thế này…
Đến nơi thì người ta đã nguội từ đời nào rồi.
— Hết —
Bạn thấy sao?