Tiểu Mỹ Nhân Kiều [...] – Chương 3

7.

 

Người trên phố còn đông hơn tưởng tượng.

 

Ta cùng các vị di nương đi phía trước, Thẩm Dật đi theo sau ta.

 

Các quầy hàng bày đủ loại đồ chơi nhỏ xinh, mọi người trái phải, rất hào hứng.

 

Cùng với tiếng trống vang lên, một nhóm người mặc trang phục kỳ lạ không biết từ đâu xông ra hòa vào dòng người trên phố.

 

Ta bị chen chúc giữa đám đông, bên tai là tiếng trống chói tai và tiếng reo hò của mọi người.

 

Đúng lúc ta đang luống cuống, một bàn tay to lớn ôm lấy eo ta, kéo ta vào lòng.

 

Mùi hương quen thuộc khiến ta lập tức bình tĩnh lại.

 

Thẩm Dật đưa ta ra khỏi đám đông, đến một khoảng đất trống mới buông tay, chàng ta từ trên xuống dưới, "Có bị thương không?"

 

Ta lắc đầu, cúi xuống liền thấy một vết đỏ trên cánh tay, tay áo cũng bị rách một đường, chắc là do lúc nãy bị chen chúc trong đám đông ra.

 

"Về phủ trước đã." Chàng nắm tay ta định đi.

 

"Nhưng ta vẫn chưa chơi đã mà."

 

"Không !" Giọng Thẩm Dật mang theo sự tức giận khó hiểu, có lẽ chàng cũng nhận ra, liền dịu giọng lại, "Lần sau ta lại dẫn nàng ra ngoài, tối nay về bôi thuốc trước đã."

 

Trở về phòng, Thẩm Dật gọi nha hoàn mang hòm thuốc đến.

 

Ta chàng thành thạo tìm lọ thuốc, nhỏ giọng : "Ta tự ."

 

"Ngồi yên, đưa tay ra." Chàng không hai lời ấn ta ngồi xuống, xắn tay áo ta lên, "Sẽ hơi đau, nàng nhịn một chút."

 

Khi thuốc bôi lên cánh tay, ta "hít" một tiếng, thật sự rất đau.

 

Thẩm Dật ta một cái, nhẹ nhàng hơn.

 

Sau khi chàng thu dọn hòm thuốc xong, khuôn mặt nhăn nhó của ta, đưa tay vào túi áo lấy ra một món đồ chơi nhỏ, đưa cho ta.

 

Là một con búp bê nhỏ, búi tóc, mặc váy áo lộng lẫy, lúc đó nó bày trên quầy hàng, ta đang nó, thì bị mấy vị di nương kéo đi.

 

Một dòng nước ấm chảy qua tim, "Chàng mua lúc nào ?"

 

Thẩm Dật lại không trả lời, thu dọn đồ đạc xong, với ta: "Sau này khi ta không có ở đây, những nơi này không đến nữa."

 

Ta nghịch con búp bê nhỏ trong tay, "Vậy nếu nương và họ dẫn ta đi thì sao?"

 

"Cũng không ." Chàng nghiêm giọng , có chút phong thái của cha ta khi dạy dỗ ta.

 

"Thật là vô lý." Ta lẩm bẩm, đứng dậy định đi lấy y phục để thay, eo lại bị một đôi tay ôm lấy, ta ngã vào lòng Thẩm Dật.

 

Dưới ánh nến ấm áp, Thẩm Dật ta chằm chằm, chàng ở rất gần ta, hơi thở ấm áp phả vào má ta.

 

8.

 

Ta vô phương trốn tránh, hai tay bất lực đặt lên ngực chàng.

 

Thẩm Dật cúi đầu xuống, trán chạm vào trán ta, thấp giọng : "Nàng có biết, lúc đó ta thật sự rất sợ, nếu nàng thật sự bị lạc thì phải sao?"

 

Vừa , chàng cúi đầu xuống càng ngày càng gần ta.

 

Ta nhất thời đứng im tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.

 

Bên ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào, là tiếng chuyện của các vị di nương.

 

Ta giật mình, vội vàng thoát khỏi vòng tay Thẩm Dật.

 

Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.

 

Mấy vị di nương cùng lúc ùa vào, vây quanh ta.

 

"Oanh Oanh, mau cho chúng ta xem, vừa nãy người đông như , có bị thương không?"

 

"Ôi chao, sao lại ra nông nỗi này? Ngày mai gọi đại phu đến xem, da con mỏng manh như , đừng để lại sẹo."

 

"Ơ, sao mặt Oanh Oanh lại đỏ như ? Có phải bị sốt không?"

 

Thẩm phu nhân vừa vừa đưa tay sờ lên trán ta,

 

"Không có gì đâu, chỉ là trong phòng hơi nóng thôi." Ta vội vàng giải thích, lặng lẽ trừng mắt Thẩm Dật đang đứng bên cạnh nín như không có chuyện gì xảy ra.

 

Đồ xấu xa!

 

Tối đi ngủ, ta áp sát vào mép giường, mặc kệ Thẩm Dật gọi thế nào cũng không thèm để ý.

 

"Oanh Oanh."

 

...

 

"Oanh Oanh."

 

...

 

"Ngày mai ta cùng nàng đi dạo phố không?"

 

...

 

"Ta mua son phấn cho nàng nhé?"

 

...

 

"Kẹo hồ lô?"

 

...

 

"Nương phố Nam mới mở một cửa hàng may mặc, ta mua cho nàng hai bộ y phục không?"

 

"Phải ba bộ!"

 

9.

 

Khi Thẩm Dật cầm bộ y phục xuất hiện trước mặt ta, ta vừa thêu xong túi tiền.

 

Ta do dự hồi lâu, vẫn lấy túi tiền đưa cho chàng.

 

Thẩm Dật cầm lấy xem xét hồi lâu, khen ngợi: "Hai con gà con này thêu thật là sống như thật."

 

"Gà gì chứ? Đây là chim nhạn."

 

Thẩm Dật lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin , ta bỗng chốc xấu hổ, đưa tay muốn giật lại, "Nếu chàng chê xấu, thì trả lại cho ta."

 

Chàng né người tránh đi, tự mình cài túi tiền vào thắt lưng, "Không xấu, không xấu, vừa đẹp." rồi lại đưa bộ y phục cho ta, "Thợ may giỏi nhất trong tiệm mới xong, mau đi thử xem có vừa không."

 

Ta trừng mắt chàng một cái, cầm y phục vào phòng trong.

 

Khi ta ra ngoài, Thẩm Dật đang ngồi uống trà.

 

Ta mân mê vạt áo, đi đến gần chàng, "Vải vóc đúng là không tệ, eo hơi rộng."

 

Ai ngờ lại bị chàng kéo vào lòng.

 

Thẩm Dật vốn đã cao hơn ta rất nhiều, lúc này chàng ngồi ta đứng, ngược lại ta cao hơn một chút.

 

"Ừm, quả thật hơi rộng." Chàng câu này, mắt ta chằm chằm, bàn tay to lớn ở trên lớp vải bóp nhẹ eo ta, "Cũng thật mềm mại, ta cũng không nỡ buông tay."

 

Thẩm Dật luôn bình tĩnh tự chủ, ngay cả khi những lời ong bướm này cũng không hề đỏ mặt hay tim đập nhanh.

 

Ta đẩy vai chàng, lại bị ôm chặt hơn.

 

"Oanh Oanh." Chàng khẽ gọi ta, "Ngày mai ta phải cùng phụ thân đi ra ngoài thành, mấy ngày sau mới về."

 

"Ừm." Ta không dám chàng, khẽ đáp.

 

Chàng véo mũi ta, trách móc: "Đồ vô tâm, ta phải đi xa, nàng không có chút biểu hiện gì sao?"

 

Ta nghĩ một chút, "Vậy chàng đi đường cẩn thận, ta đợi chàng về."

 

Rõ ràng câu trả lời của ta vẫn chưa chàng hài lòng, chàng đưa tay bế ta lên đùi, không hai lời hôn xuống.

 

Ta không kịp phản ứng, chỉ có thể hai tay ôm lấy cổ chàng, để tránh bị ngã xuống đất.

 

Hồi lâu, Thẩm Dật mới cho ta cơ hội thở dốc, đầu ngón tay chàng vuốt ve má ta, thở gấp hơn cả ta, khàn giọng : "Oanh Oanh phải nhanh lớn lên."

 

Sau khi Thẩm Dật đi, Thẩm phu nhân sợ ta buồn, thường xuyên đến dạy ta học thêu.

 

Nhưng ta dường như không có năng khiếu này, hai bàn tay vài lần bị kim đâm chảy máu, Thẩm phu nhân không nhịn ngăn ta lại, "Thôi không học nữa, không học nữa, nương dạy con thứ khác ."

 

Ngón tay rất đau, cứ nghĩ đến ngày hôm đó Thẩm Dật cầm túi tiền ta thêu, cố nén , ta lại xỏ kim chỉ.

 

Thẩm phu nhân không lay chuyển ta, đành bỏ tấm khăn tay trong tay xuống, không rời mắt ta.

 

Đêm khuya không ngủ , ta khoác áo ngoài đi dạo trong sân.

 

Thẩm Dật, lúc này chàng đang gì?

 

Hai nha hoàn vừa đi vừa đi ngang qua.

 

"Tiểu phu nhân phủ chúng ta thật xinh đẹp, như tiên nữ , tướng quân chắc chắn thích lắm."

 

"Xinh thì xinh thật, sao sánh bằng An Dật công chúa !"

 

Nói đến đây, nha hoàn kia hạ giọng, "Suỵt, nàng đừng với ai nhé... Tướng quân nhà ta và An Dật công chúa trong cung có thể là thanh mai trúc mã, nếu không phải tiểu thư này đột nhiên xuất hiện, tướng quân đã là phò mã rồi."

 

"Thật sao..."

 

Hai người bưng ấm trà đi càng lúc càng xa, hoàn toàn không để ý đến ta đang ngồi trong bóng tối.

 

Ta ngây người ngồi rất lâu, lại nhớ đến trước khi thành thân, Thẩm phu nhân đã từng với ta, "Oanh Oanh à, vốn định đợi con lớn hơn một chút, mới an bài hôn sự của con và Dật nhi, giờ thánh thượng có ý ban hôn, ta và bá phụ của con bàn bạc, quyết định vẫn để con gả vào trước, không thể để con chịu thiệt thòi..."

 

Nhìn vầng trăng bị mây đen che khuất một nửa, trong lòng ta cũng như thiếu đi một mảnh ghép.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...