Sắc mặt Lâm Tuyết lập tức trắng bệch.
Cô ta Chu Trình Dục, miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Không phải… không phải như ."
Tôi đứng không xa, đeo khẩu trang để giấu đi nụ .
12
Chu Trình Dục vẫn giữ chút lý trí, hỏi lại:
"Có nhầm lẫn gì không?"
Người đóng vai bác sĩ bước lên, nghiêm túc :
"Thưa , nếu nghi ngờ kết quả kiểm tra, có thể đến bệnh viện lớn để kiểm tra lại. Nhưng tôi có thể thề bằng sự nghiệp của mình rằng Lâm đây thực sự đã từng phẫu thuật chuyển giới."
Chu Trình Dục lảo đảo, ánh mắt chằm chằm Lâm Tuyết, nghiến răng bật ra từng chữ:
"Có… phải… thật… không?"
Lâm Tuyết lúc này mới bừng tỉnh, quỳ xuống trước mặt ta, ôm chân khóc lóc cầu xin:
"Chồng ơi, không phải như thế đâu, em có thể giải thích mà!"
"Mày giải thích cái gì!"
"Chồng à, em thật lòng … Những gì họ không phải sự thật…"
Chưa hết câu, Lâm Tuyết đã bị Chu Trình Dục đá một cú vào ngực.
"Cút!"
Lâm Tuyết không để ý đến cơn đau, lại bò dậy, bám lấy ống quần của Chu Trình Dục:
"Chồng ơi, đừng bỏ em… Chúng ta bên nhau rất hạnh phúc mà, em có thể mọi thứ vì …
"Anh còn khen em “…” giỏi mà!!!"
"Im ngay!" Chu Trình Dục hét lên giận dữ, "Mày còn biết xấu hổ không?"
Anh ta lại đá Lâm Tuyết một cú, lớp trang điểm của ta nhòe nhoẹt, trông vừa thảm vừa xấu xí.
"Ta hỏi mày, mày… có phải là Lâm Đào không?"
Chu Trình Dục khó khăn thốt ra cái tên ấy, mang theo sự ghê tởm bản năng.
Lâm Tuyết quay mặt đi, cắn chặt môi.
Đúng lúc này, ánh mắt của tôi và ta chạm nhau.
"Nam Hạ…"
Tôi quay người bỏ chạy, Lâm Tuyết vốn từng là đàn ông, chạy nhanh hơn tôi.
Cô ta túm lấy tôi, giật khẩu trang xuống:
"Mày gì ở đây? Tao biết rồi, tất cả là do mày sắp đặt, đúng không?"
Tôi không tránh né, chỉ khẩy:
"Đúng thế."
Lâm Tuyết hét lớn về phía Chu Trình Dục:
"Chồng à, tất cả là do người đàn bà này bày mưu! Chính ta đã em!"
Chu Trình Dục bước đến, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó như hiểu ra điều gì, ánh mắt đầy căm hận:
"Nam Hạ, cố ý chia rẽ tôi với Tiểu Tuyết, bịa ra cái lý do nực này, tưởng tôi sẽ quay lại với sao? Đừng mơ!"
Thực sự tôi cảm thấy ta đáng thương, ngu đến mức không thể tả.
"Chu Trình Dục, nếu bị táo bón thì dùng thuốc xổ đi, đống phân đã nghẹt cả não rồi."
Chu Trình Dục bị tôi kích , giơ tay định đánh. Tôi liếc thấy một bóng người, liền đứng yên không tránh.
"Muốn chết à!"
"Ahhhh”
Ngay khi bàn tay của Chu Trình Dục sắp vung vào mặt tôi, một bàn tay khác nắm lấy cổ tay ta.
Lâm Tuyết vừa thấy người đến, liền hét toáng lên.
Trần Lão Tam, với ánh mắt lạnh lẽo, chằm chằm vào Lâm Tuyết:
"Con tiện nhân, cuối cùng tao cũng tìm mày rồi."
13
"Ông là ai?" Chu Trình Dục nhận ra Trần Lão Tam.
Tôi tranh thủ lùi lại, nhường "sân khấu" cho họ.
"Lần trước mày đánh Tiểu Tuyết ở chợ đêm, tao còn chưa tính sổ. Hóa ra mày là nhân của Nam Hạ?"
Chu Trình Dục tôi, khinh khỉnh :
"Nam Hạ, rời khỏi tao, lại cặp với thứ như thế này, đúng là không biết chọn lựa."
Tôi lạnh:
"Không biết chọn lựa là đấy. Ngay cả người lưỡng tính cũng ngủ , đúng là toàn diện thật."
"Mày cái gì???"
"Rầm!"
Trần Lão Tam đạp Chu Trình Dục ngã lăn ra đất.
Đúng là từng đại ca, có chút "tay nghề."
Trần Lão Tam Chu Trình Dục với ánh mắt khinh bỉ:
"Anh , tao đến đây để tính sổ với ta," ông ta chỉ vào Lâm Tuyết.
"Tốt nhất mày đừng xen vào."
Lâm Tuyết sợ hãi lùi lại, Chu Trình Dục ngã không dám đỡ.
Trần Lão Tam tiến tới, túm lấy tóc ta, buộc phải ngẩng đầu lên.
"Tam… Tam ca, em sai rồi, xin hãy tha cho em…"
"Tha cho mày?" Trần Lão Tam gầm lên.
"Mày từng báo cảnh sát về hộp đêm của tao, khiến tao vào tù. Tao nuôi mày bao lâu, tốn bao nhiêu tiền cho mày, mà mày báo đáp tao như thế hả?"
Chu Trình Dục đứng dậy định cứu Lâm Tuyết, Trần Lão Tam rút ra một con dao nhỏ, dí sát vào mặt ta:
"Mày bước thêm một bước, tao rạch nát mặt ta!"
Chu Trình Dục hoảng hốt, vội vàng :
"Anh , có gì từ từ . Tiểu Tuyết nợ ông bao nhiêu, tôi sẽ trả giúp ấy."
Trần Lão Tam lạnh:
"Anh , khẩu vị mày độc thật đấy. Loại nửa nam nửa nữ này mà cũng mê mẩn !"
Nói rồi, ông ta rút ra một xấp ảnh, ném xuống đất.
"Mày kỹ xem, con tiện nhân này bị tao chơi nát cả rồi!"
Trong ảnh là Lâm Đào thời còn là đàn ông, đội tóc giả, mặc váy, trang điểm đậm. Những đặc điểm nam giới trên người ta hiện rõ, với đủ loại tư thế không thể chấp nhận trước ống kính.
Mặc dù Lâm Tuyết đã phẫu thuật thẩm mỹ, vẫn có đến bảy tám phần giống trong ảnh.
Chu Trình Dục chằm chằm vào đống ảnh, mặt ngày càng tái nhợt.
"Anh , mày không lỗ đâu. Con tiện nhân này mày đến chết, vì mày mà chấp nhận cắt phăng cả 'thằng nhỏ.' Mày không biết, ta chính là Lâm Đào à?"
Nghe , ánh mắt Chu Trình Dục đột ngột chuyển sang Lâm Tuyết.
Ngay sau đó, ta ném toàn bộ xấp ảnh vào mặt ta.
"Lâm Đào, mày thật kinh tởm."
14
Lâm Tuyết hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta Chu Trình Dục đến mức không chịu nổi việc bị ta liên tục mình "ghê tởm."
Bỗng nhiên, ta như hóa điên, thúc cùi chỏ vào bụng Trần Lão Tam.
Khi ông ta đau đớn, Lâm Tuyết giật lấy con dao, rồi bất ngờ khống chế Chu Trình Dục.
"Đừng đến đây!"
Lâm Tuyết ghì chặt Chu Trình Dục. Hai người có chiều cao gần bằng nhau, khiến Chu Trình Dục hoàn toàn không thể vùng vẫy.
"Đồ quái vật! Bỏ tao ra!"
Lâm Tuyết ghé sát vào tai ta, gọi một tiếng "Chồng à."
"Đừng gọi tao là chồng, kinh tởm lắm!"
Con dao trong tay Lâm Tuyết siết mạnh hơn, để lại một vệt m.á.u trên cổ Chu Trình Dục.
"Đừng, Lâm Đào, bình tĩnh lại!" Giọng Chu Trình Dục bắt đầu run rẩy.
"Tôi không phải Lâm Đào!" Lâm Tuyết gào lên, đẩy con dao sâu thêm một chút.
"Tiểu Tuyết! Em là Tiểu Tuyết, chẳng phải em sao? Thả ra, không?"
Lâm Tuyết , nước mắt giàn giụa.
"Anh cũng từng tôi, còn vì tôi mà ly hôn. Vậy tại sao giờ lại tôi kinh tởm?
Tôi đến , điên cuồng, chẳng phải chỉ vì tôi đã thay đổi mà không nữa sao?"
Tình của Lâm Tuyết vừa lệch lạc vừa đè nặng.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng , đặc biệt là kiểu người như Chu Trình Dục.
Anh ta kiêu ngạo, ích kỷ, chỉ vẻ bề ngoài.
Khi tôi thay đổi ngoại hình, ta chê bai và Lâm Tuyết.
Khi biết Lâm Tuyết là người chuyển giới, ta lại thấy ghê tởm.
Anh ta chỉ chính bản thân mình.
Mẹ của Chu Trình Dục gào khóc, cầu xin Lâm Tuyết thả con trai mình ra, trong lời lại toàn sự phạm:
"Nếu mày dám con trai tao, tao sẽ để cả thế giới biết những chuyện ghê tởm mày đã !
"Tao sẽ tìm cả bố mẹ mày, khiến nhà mày nhục nhã không ngóc đầu lên !"
Chu Trình Dục cố ngăn mẹ mình, đã muộn.
"Ahhh!"
Lâm Tuyết đ.â.m mạnh một nhát vào đùi Chu Trình Dục.
"Con trai tao!"
"Đào Đào!"
Đúng lúc này, bố mẹ của Lâm Tuyết xuất hiện.
15
Lâm Tuyết quay mặt đi, không dám đối diện với bố mẹ mình, miệng lẩm bẩm:
"Tôi không phải Lâm Đào, tôi là Lâm Tuyết…"
Mẹ ta bước đến gần, nhẹ nhàng hỏi:
"Đào Đào, những năm qua con đã đi đâu? Sao con lại… trở thành thế này?"
Bạn thấy sao?