Bố ta chằm chằm vào Lâm Tuyết, ánh mắt liên tục thay đổi, từ thăm dò, rồi ngỡ ngàng, cuối cùng là hối hận.
Ông ta đùi, gào lên:
"Đứa con bất hiếu, mày khiến nhà họ Lâm tuyệt tự rồi!"
Lâm Tuyết phản bác:
"Thế còn hơn ông! Ông rõ ràng không thích phụ nữ, mà vẫn lừa mẹ tôi sinh tôi ra, rồi chạy theo đàn ông. Ông có biết hồi nhỏ tôi sống như thế nào không?
"Còn bà nữa!" Lâm Tuyết quay sang mẹ mình.
"Kiếm tiền kiểu gì chẳng , tại sao lại phải đi bán thân?
"Từ bé đến giờ, tôi chưa từng ngẩng cao đầu, tất cả là do hai người!"
Bố mẹ Lâm Tuyết cúi đầu xấu hổ, không nên lời.
Mẹ của Chu Trình Dục thấy liền lao lên trách mắng:
"Hai người sao lại sinh ra thứ quái thai thế này? Quyến rũ con trai tôi, bây giờ còn định g.i.ế.t nó!"
Nhìn thấy mẹ Lâm Tuyết ăn mặc lòe loẹt, bà mẹ Chu khinh bỉ :
"Hóa ra trên dột thì dưới mới nát!"
Mẹ của Lâm Tuyết cũng không vừa, túm lấy tóc bà mẹ Chu, cả hai lao vào đánh nhau.
Chẳng mấy chốc, mẹ Chu thất thế, bị mẹ Lâm Tuyết đè xuống đất, tát mấy cái đến mức tóc tai rối tung, mặt mày sưng đỏ.
Chu Trình Dục lo lắng kêu cứu, chẳng ai giúp ta.
16
Bà mẹ Chu thua trận, nằm rên rỉ trên đất, không dậy nổi.
Mẹ Lâm Tuyết đứng dậy, chỉnh lại quần áo, tóc tai rối bời, rồi tiến tới gần con , nhẹ giọng dỗ dành:
"Đào Đào, bỏ dao xuống. Con muốn đàn ông hay phụ nữ, mẹ đều ủng hộ con.
"Chuyện trước kia là mẹ sai, khi đó mẹ không còn cách nào khác…
"Bây giờ mẹ không nghề đó nữa, mẹ buôn bán nhỏ thôi. Con theo mẹ về, chúng ta sống với nhau quãng đời còn lại, không?"
Lâm Tuyết lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.
"Con không thể quay đầu nữa. Vì người đàn ông này, con đã biến mình thành quái vật…
"Mẹ, con xin lỗi…"
Thấy Lâm Tuyết dịu đi, Chu Trình Dục cũng dịu giọng:
"Tiểu… Tiểu Tuyết, thế này đi. Anh sẽ đưa tiền cho em, em về với mẹ, tìm một người đàn ông không muốn có con, có không? A!!!"
Lời chưa hết, Chu Trình Dục hét lớn.
Chỉ thấy tay của Lâm Tuyết đang nắm chặt lấy chỗ hiểm của ta.
"Thả ra! Nếu không tôi tuyệt tự thật đấy!"
"Tuyệt tự cũng tốt mà. Dù sao cũng là đồ cặn bã, ngay cả con ruột cũng dám !"
Ánh mắt Lâm Tuyết đột nhiên lia sang tôi, kèm theo một nụ lạnh lẽo.
"Nam Hạ, hóa ra kiếp trước khổ sở như , nên mới bày trò này để trả thù tôi à?
"Để tôi xử lý kẻ cặn bã này, kiếp này chúng ta hòa nhau."
Tôi bình thản ta:
"Hòa không đâu. Tôi có thể lại vì tôi chưa từng người. Còn các người, nhiều điều ác, chỉ có thể xuống địa ngục."
"Đúng ha," Lâm Tuyết nghiêng đầu, chua chát.
Cô ta cúi xuống hôn lên mặt Chu Trình Dục một cái, giọng dịu dàng đầy độc ác:
"Chồng à, có muốn xuống địa ngục cùng với em không?"
Chu Trình Dục hoảng loạn hét lên:
"Tôi không muốn! Đồ biến thái, buông tôi ra!"
"Chồng à, có biết phẫu thuật đó đau đớn thế nào không? Anh chẳng hề thương xót em.”
"Nếu không thương em, lần này đến lượt phụ nữ đi!"
Nói rồi, Lâm Tuyết giơ dao, đ.â.m mạnh xuống bàn tay đang giữ chặt của mình.
"A!!!"
Mặt Chu Trình Dục tái mét, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Không ai kịp phản ứng, Lâm Tuyết rút dao ra, đ.â.m thêm nhát thứ hai.
Chu Trình Dục há hốc miệng, hơi thở dồn dập, ánh mắt trống rỗng, như thể toàn bộ hy vọng đã biến mất…
17
Cảnh sát đến hiện trường, Lâm Tuyết từ chối đầu hàng và bị bắn trúng ngay giữa trán.
Cô ta ngã xuống ánh mắt vẫn hướng về phía Chu Trình Dục, trong đó tràn ngập sự quyến luyến và hận thù.
Chu Trình Dục đưa đi cấp cứu, vết thương do Lâm Tuyết ra quá nặng, khiến ta hoàn toàn mất khả năng đàn ông.
Từ đó, ta bắt đầu trả thù xã hội, chuyên lên mạng tìm những người giả nữ, rồi hành hạ họ đủ kiểu.
Hành vi của ta bị nhiều người cùng tố cáo, dẫn đến việc bị bắt giam.
Nghe trong tù, vì vừa tàn tật vừa biến thái, ta thường xuyên bị các tù chế nhạo và hành hạ.
Tôi từng đến thăm ta một lần.
Chu Trình Dục lúc đó chỉ còn da bọc xương, thần trí bất ổn.
Tôi đưa cho ta một bức ảnh của Lâm Tuyết.
"Chu Trình Dục, xem, đây là ai?"
Anh ta liếc , sợ hãi đến mức đánh rơi bức ảnh xuống đất.
"Không nhận ra ta sao? Không phải ta là Tiểu Tuyết của à?"
"Tiểu Tuyết… không! Cô ta là đồ điên, đồ thần kinh!"
Tôi nhặt bức ảnh lên, đặt lại trước mặt ta.
"Anh chẳng phải ta nhất sao? Sao không xuống dưới để ở bên ta?"
Một tuần sau, Chu Trình Dục đột ngột phát bệnh nặng, không qua khỏi.
Có lẽ là do Lâm Tuyết ở dưới nguyền rủa, hoặc ông trời muốn lấy mạng ta.
Dù sao đi nữa, ta không đáng sống.
18
Ở kiếp trước, một tuần sau khi Nam Hạ bị tai nạn, cảnh sát đã bắt giữ Chu Trình Dục và Lâm Tuyết.
Nguyên nhân là họ phát hiện ra, cửa sổ mà Đồng Đồng rơi xuống không hề có bất kỳ dấu vết nào.
Điều này không phù hợp với hành tự nhiên của một đứa trẻ 7 tuổi, vốn sẽ cố gắng cứu mình hoặc để lại dấu vết giãy giụa.
Qua điều tra, một số hàng xóm rằng hôm đó họ nghe thấy Đồng Đồng hét lên:
"Ba ơi, đừng mà…”
Có người còn chứng thực đã thấy Lâm Tuyết bước vào nhà cùng họ, sau khi vụ việc xảy ra, ta lại biến mất.
Cảnh sát khôi phục lại các tin nhắn giữa Chu Trình Dục và Lâm Tuyết, phát hiện Lâm Tuyết từng :
"Chỉ cần nghĩ đến việc có con với ta, em cảm thấy rất khó chịu.”
"Chồng à, có thể khiến Đồng Đồng biến mất không? Sau này chúng ta sẽ có con riêng của mình. Em không muốn chia sẻ cho đứa con khác.”
"Hơn nữa, nếu ba mẹ em biết có con rồi, họ chắc chắn sẽ không chấp nhận em với ."
Để chứng minh lòng trung thành với Lâm Tuyết, Chu Trình Dục đã đồng ý:
"Mấy ngày nữa sẽ giải quyết."
Sau khi bị bắt, cả hai ban đầu đều không chịu nhận tội.
Chu Trình Dục thậm chí còn đóng vai một người cha tốt, đau khổ gào khóc trong phòng thẩm vấn.
Nhưng khi tất cả bằng chứng đưa ra, Chu Trình Dục lập tức đổ hết trách nhiệm cho Lâm Tuyết:
"Tôi thú nhận! Có phải tôi sẽ giảm án không?"
Biết mình bị phản bội, Lâm Tuyết cũng quay sang tố cáo Chu Trình Dục.
Dư luận trên mạng bùng nổ, mọi người cầu phải xử tử cả hai.
Cuối cùng, cả hai đều bị tuyên án tử hình và lập tức thi hành.
Ngày hôm sau, trước mộ của Đồng Đồng và Nam Hạ, có rất nhiều hoa tươi và đồ chơi đặt xuống.
Có người thành tâm cầu nguyện, mong ông trời cho hai mẹ con họ sống lại lần nữa.
[Kết thúc] - Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ!
Bạn thấy sao?