Một công ty nước ngoài gửi cho offer, đã từ… một tháng trước.
“Từ tiểu thư, có việc gì sao?”
Tô Yến lập tức tắt máy tính.
“Tôi muốn đi Universal Studio, không ai đi cùng. Anh đi với tôi không?”
“Nhưng tôi…”
“Bận gì chứ? Anh giờ đâu tự sát mà.”
“...Nói cũng đúng.”
Tôi ngồi xổm, chắp tay năn nỉ:
“Tô tiên sinh, ơn đi. Tôi khó lắm mới nghỉ dài, không có ai chụp hình cho tôi ‘sống ảo’ đăng story, tôi buồn chết mất!”
Tô Yến im lặng.
Tôi liền lăn lộn trên sàn, dù phòng sạch không tì vết.
“Năn nỉ mà, lòng hư vinh của tôi không thỏa mãn thì mất ngủ luôn đấy.”
Anh bật bất lực:
“Được rồi.”
Ngoài trời nắng đẹp, cứ ru rú mãi trong phòng đúng là phí đời.
Tô Yến thay đồ nhanh lắm.
Còn tôi phải trang điểm, uốn tóc.
Anh đành ngồi yên chờ.
Nhưng chịu không nổi cảnh tôi vứt lung tung mấy cây cọ trang điểm.
Thế là tiến lại, xếp gọn chúng từ lớn đến nhỏ.
Anh còn không cho tôi bừa bãi, bắt tôi gọi theo thứ tự:
“Cọ má hồng.”
“Cọ kẻ mắt.”
Cuối cùng, Tô Yến phân biệt luôn mười loại cọ khác nhau.
Trang điểm xong, bàn phấn của tôi lần đầu sạch sẽ tinh tươm, giấy vụn cũng bỏ thùng rác.
Anh mỉm hài lòng.
…Không đâu.
Người này đáng quá.
Muốn thật luôn ấy, đúng kiểu “não toàn chuyện đương”.
“Đi chưa?” – Tô Yến tôi.
Tôi thấy mình có hơi chậm thật.
“Tôi còn phải uốn tóc, thay đồ nữa…”
Anh dịu dàng :
“Tốt quá. Vậy trong lúc đó, tôi dọn phòng nhé?”
Khóe môi tôi giật giật.
Anh đúng là bệnh sạch sẽ vô cứu… tôi lại thích.
“Được luôn!”
Tôi bật vài bản nhạc BGM.
Thế là, tôi trang điểm, dọn phòng.
Rõ ràng phân công.
Anh dọn rất kỹ, treo gọn quần áo vương vãi, vuốt thẳng ga giường nhăn nhúm.
Gặp bài hát quen còn khe khẽ ngân nga theo.
Cuối cùng, đúng lúc tôi xong thì cũng vừa dọn xong.
12
Chơi khu Harry Potter, tôi định mua áo choàng phù thủy.
Tôi chọn Slytherin.
“Tô tiên sinh, có mua không? Anh thích nhà nào?”
“Hồi nhỏ thích Gryffindor.”
“Vậy mua Gryffindor đi!”
Dũng cảm, không bỏ cuộc – chuẩn Tô Yến luôn.
Sau đó, chúng tôi ghé vào tiệm đũa phép Ollivander. Không ngờ tôi lại chọn trúng cây đũa.
Khi ánh sáng rực lên, tôi ngẩng đầu theo, rồi quay lại thì thấy Tô Yến đang , còn giơ điện thoại quay video tôi.
Ngay sau đó, diễn viên đóng vai Ollivander đưa mã thanh toán.
Một cây đũa tận bốn – năm trăm tệ, tôi định từ chối.
Nhưng Tô Yến lập tức quẹt điện thoại trả tiền:
“Thích thì mua thôi.”
Tôi cảm thán thật lòng:
“Anh đúng là người ta mê chết đi .”
Anh : “Không cần khách sáo.”
Ra ngoài, gửi video cho tôi.
Tôi cảm ghê:
“Cái này đăng story phải gọi là đỉnh!”
Trong clip, tôi đẹp đến mức chính mình cũng muốn thả tim.
Cứ tưởng Tô Yến chụp ảnh đẹp lắm, nên tôi nhờ chụp nhiều tấm.
Cuối cùng tôi nhíu mày: “Cũng… chỉnh .”
Nhưng vẫn không nhịn than: “Tô tiên sinh, ảnh tôi xấu quá.”
“Nhưng Từ tiểu thư ngoài đời rất đẹp.”
“Được rồi, tới lượt tôi chụp .”
Tôi giỏi chụp ảnh, lại đẹp trai, dễ như chơi.
Xếp hàng chơi trò, toàn chờ một hai tiếng.
Tôi mệt lử.
Tô Yến nắm cổ tay tôi: “Đi.”
“Đi đâu?”
“Tôi mua vé express, khỏi xếp hàng.”
“Ngại quá…”
“Coi như cảm ơn cứu mạng.”
Cảm quá, tôi ôm chầm lấy :
“Tuyệt thật đấy Tô Yến, may mà hôm qua không chết!”
Anh , vỗ nhẹ lưng tôi trấn an:
“Được rồi, sắp xong rồi mà.”
13
Chớp mắt, phép năm của tôi hết.
Cổ tay Tô Yến gần như lành hẳn, vết sẹo bong ra.
Tôi vết thương ấy, hơi sững người, không gì.
Những ngày qua tôi rất vui.
Anh đi chơi cùng tôi khắp nơi.
Nửa đêm, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ ngoài cửa.
Tôi biết, chắc Tô Yến lại nghĩ quẩn.
Dù mười mấy ngày qua tôi nhiều thứ cho , trong mắt vẫn luôn vương bóng tối, như giọt mực đậm không cách nào khuấy tan.
Tôi không muốn quan tâm nữa.
Cứu một lần, không cứu nổi cả trăm lần về sau.
Chỉ là… tôi bỗng khát nước.
Tôi cài bừa vài nút áo, bước ra ngoài.
Tô Yến tôi, hoảng hốt.
Anh mặc tuềnh toàng, chân đi dép lê, điện thoại, ví, giấy tờ… đều bỏ lại trên bàn.
Tôi đi tới máy nước, tiếng “ọc ọc” vang lên trong đêm là âm thanh duy nhất vỡ yên tĩnh.
Tôi lười biếng liếc sang Tô Yến.
“Anh gì thế?”
Tô Yến bịa bừa: “Anh… đói.”
Tôi nhấp một ngụm nước: “Nửa đêm đi ăn sáng á?”
Anh biết mình dối chẳng thuyết phục nổi, ngón tay siết chặt vạt áo, môi mím lại.
Tôi đặt cốc nước xuống, quay về phòng.
Trước khi vào, còn cố dặn:
“Vậy lát nữa về nhớ mua cho tôi cái bánh bao thịt nhé, cảm ơn.”
“À?... Ừ, .”
Tôi không khóa cửa, nằm xuống giường luôn.
Chưa bao lâu sau, nghe thấy tiếng cửa đóng lại.
Khoảng mười phút sau, tiếng mở khóa vang lên.
Tôi vùi đầu vào gối, Tô Yến đã về.
Ngay sau đó, cửa phòng tôi vang lên ba tiếng gõ.
Cốc, cốc, cốc.
Tôi bực mình mở cửa:
“Chuyện gì nữa?”
Ánh mắt đảo qua ngực tôi, rồi dừng lại thẳng:
“Từ tiểu thư, cúc áo ngủ của cài sai rồi.”
Tôi biết, là tôi cố ý mà.
“Anh quay về chỉ để thôi?”
“Ừ. Anh thấy khó chịu.”
Tôi bước tới, vòng tay ôm cổ , thuận thế ôm eo tôi.
Tôi mỉm , hôn lên môi :
“Tô tiên sinh, có muốn tự tay cài lại cho tôi không? Vì tôi lười lắm rồi.”
Yết hầu khẽ .
“Anh… không .”
Tôi tựa đầu lên vai :
“Vậy… thật ra áo lót tôi cũng chỉ cài một nửa thôi, có muốn giúp tôi cởi hẳn luôn không?”
“Từ tiểu thư, nãy vốn không mặc áo lót.”
“Đúng mà. Biết sẽ quay lại nên tôi đã thay rồi, còn là bộ ren đen đồng set luôn đó.”
Tô Yến bế bổng tôi lên, cúi đầu, vùi mặt vào cổ tôi.
“Từ tiểu thư, mệt quá. Có thể ngủ cùng em không?”
“Được chứ.”
Tôi vội vàng mở app đặt hàng mua bao siêu mỏng 0.01.
Anh liền lấy điện thoại, tắt màn hình đặt sang bên.
Tôi ngạc nhiên .
Tô Yến đỏ cả vành tai:
“Không gì khác. Chỉ ngủ thôi.”
14
Tôi lại một lần nữa nằm ngủ đối mặt với Tô Yến.
Trước đó, từng có lần tôi nằm dưới sàn cùng chợp mắt.
Nhưng câu đầu tiên khi tỉnh dậy là bảo tôi ngủ cho quầng thâm dưới mắt hai bên cân xứng một chút.
Còn bây giờ thì khác hẳn.
“Từ tiểu thư, quầng thâm của biến mất rồi.”
Mắt tôi sáng rực: “Thật hả?”
Rồi kiêu kiêu vuốt nhẹ đôi mắt đào hoa của mình.
“Nhờ phúc của đó, nghỉ mấy hôm, quầng thâm bay sạch rồi.”
Tô Yến khẽ .
Anh thật sự đẹp trai quá.
Tôi không nhịn mà hôn .
Anh hơi ngượng ngùng, vẫn đáp lại.
Sau vài lần vụng về, bắt đầu biết khẽ mổ nhẹ môi tôi.
Chúng tôi bật , rồi ôm chặt lấy nhau.
Tôi hỏi:
“Anh vừa định ra biển nhảy xuống phải không? Nhảy xuống chắc đau lắm nhỉ?”
“Bắc Kinh không có biển.”
“Thập Sát Hải cũng là ‘hải’ đấy.”
Anh bật : “Tôi chưa nhảy biển, từng nhảy xuống sông.”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Tôi mới chuyển đến Bắc Kinh không lâu, nhà cửa đều ở Thượng Hải, nơi đó quá phức tạp, tôi không muốn quay về.”
Anh ôm tôi chặt hơn.
“Rồi… có ai cứu à?”
Anh lắc đầu: “Đêm khuya, vốn tôi cũng không định nhảy, có một cậu bé nhảy xuống trước, thế là tôi cũng nhảy theo.”
“Cảm giác thế nào?”
“Ngạt thở.”
“Vậy sao vẫn lên bờ?”
Anh ngừng một chút, cúi đầu hôn lên tóc tôi:
“Vì tôi đột nhiên nhớ ra, mèo của tôi chưa cho ăn. Thế là tiện tay bắt một con cá nhỏ, rồi kéo cả thằng bé lên luôn.”
“Chỉ vì mèo chưa ăn?”
Không phải vì muốn sống tiếp, hay tìm lý do để sống sao?
“Ừ, chỉ vì mèo chưa ăn.”
Anh liếc tôi, thở dài, giọng lại pha chút :
“Mèo tôi tính khí tệ lắm, không có đồ ăn chắc nó cào nát sofa, hất tung mấy chậu sen đá. Nghĩ đến thế, tôi chịu không nổi.”
Tôi vùi đầu vào ngực .
“Biết rồi… Vậy mèo đâu?”
“Nó già quá rồi, mất rồi. Thế nên tôi dọn đến đây.”
Một lúc sau, tôi mở miệng:
“Tô Yến, hay chúng ta nuôi một con chó đi? Beagle nhé?”
Anh không trả lời.
Tôi quay lại , chỉ thấy ngủ yên, lông mi dài cong.
Khi đó, tôi chỉ tùy tiện thấy giống chó tai to đó dễ thương.
Chẳng biết rồi sẽ xảy ra chuyện gì…
Bạn thấy sao?