Tiểu Thư Từ Và [...] – Chương 5

15

Bệnh của Tô Yến dường như đã ổn định.

Không còn uống thuốc, cũng chẳng lén ra ngoài ban đêm nữa.

Mỗi ngày như một “ông chồng hiền”, biến tấu đủ món cơm cho tôi.

Tôi cũng mua đầy áo thun đỏ vàng rẻ tiền trên Pinduoduo, treo kín tủ .

Cho đến hôm nay, cửa phòng khép hờ, bên trong vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.

Cái gì đây? Tô Yến ngoại à?

Tôi xông vào nhà như một bà vợ bắt gian.

Nhìn về phía sofa, một trẻ đẹp, tao nhã đang ngồi trên ghế, trong tay cầm ly nước Tô Yến đưa.

Còn Tô Yến, mặc tạp dề hồng, đang gói sủi cảo bên cạnh.

Cả hai đều quay lại tôi.

Tô Yến mở lời trước: “Cô về rồi?”

Tôi mỉm lịch sự:

“Vị này là?”

Tô Yến giới thiệu: “Đây là cũ của tôi, Trần Di.”

Giới thiệu đến tôi, khựng lại: “Còn đây là… cùng nhà của tôi, Từ Tri Thu.”

Trần Di đứng dậy, bắt tay tôi:

“Thật ra, tôi là vị hôn thê của A Yến. Có lẽ ấy chưa với .”

“Chưa.” Tôi chết sững.

Nghe , Tô Yến cau mày Trần Di:

“Tôi không còn là người nhà họ Tô, hôn ước này không còn hiệu lực.”

Tôi phấn khích: “Thật à?”

Anh gật chắc nịch: “Thật.”

Trần Di vẫn dịu giọng, mang chút bất lực:

“A Yến, tôi đã rồi, dù mẹ mất, dù cha Tô không cần , dù ai cũng bỏ rơi , cảm tôi dành cho sẽ không đổi.”

Nghe xong, tôi không vui.

Tôi chắn trước mặt Tô Yến, như gà mẹ bảo vệ con:

“Ai không ai cần ? Tôi cần! Tôi cần !”

Tôi nắm lấy bàn tay dính bột mì của Tô Yến, kiên định vô cùng.

“Cô Từ, ?”

Tôi khiêm tốn : “Tôi không rối.”

Rồi như khoe , tôi hôn lên tay … đầy bột mì.

Tô Yến cúi xuống, nghiêng mặt sang:

“Hôn ở đây.”

Tôi lập tức hôn “chụt” một cái.

Rồi Trần Di, đầy ý nghĩa:

“Tôi chỉ muốn cho người mình thích một mái nhà thôi.”

Trần Di mím môi.

“Từ tiểu thư, tôi muốn chuyện riêng với một chút.”

16

Trần Di kéo tôi ra hành lang.

“Từ tiểu thư, tôi đến tìm là vì đoạn video nổi trên mạng kia. Khi đó cổ tay A Yến chảy rất nhiều máu, thái độ của … phải là lạnh nhạt. Tôi không nghĩ có thể chăm sóc tốt cho ấy.”

“Thế còn thì có thể chắc chắn không?” – tôi hỏi thẳng.

“Nhà tôi có đội ngũ y tế riêng, bác sĩ chuyên nghiệp sẽ giúp A Yến điều trị tốt hơn.”

“Nhưng nghe thì Tô Yến trước đây cũng giàu có mà, sao vẫn mắc bệnh?”

“Đó là vấn đề gia đình.”

“Tôi thì tin rằng, lựa chọn của Tô Yến mới là đúng.”

“Cho dù là cái chết sao?”

Tôi khựng lại.

Một lúc lâu sau, tôi đáp:

“Cho dù là cái chết.”

Trần Di kể với tôi rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như khi Tô Yến còn nhỏ, cha mẹ mải mê lo ăn, hoàn toàn bỏ mặc .

Để bảo vệ an toàn cho , họ lắp camera trong nhà, không cho ra ngoài tùy tiện.

Ngay cả khi học cấp ba, việc giám sát đó vẫn tồn tại.

Chỉ cần hành vi nào đó không trong tầm kiểm soát của họ, sẽ bị quát mắng lớn tiếng.

Về sau, Tô Yến nổi loạn, cha mẹ gửi về trường đặc biệt ở quê.

Thời gian đó, chỉ khi dọn phòng sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, mới chút thời gian yên ổn. Từ đó, hình thành chứng ám ảnh sạch sẽ.

Sau này, trường đặc biệt đó bị điều tra đóng cửa, Tô Yến cũng “ngoan” hơn.

Rồi tốt nghiệp đại học.

Mẹ mất vì tai nạn xe, mà nghi phạm chính là nhân của cha .

Lúc đó, mới biết, hóa ra cha mình còn vô số con riêng rải khắp nơi.

Anh rời khỏi nhà, tự bươn chải.

Lúc đi, chỉ mang theo mèo đã bên hơn mười năm.

Cuối cùng, Trần Di đỏ mắt :

“Từ tiểu thư, nếu không vì những chuyện rối ren này, có lẽ tôi và A Yến đã kết hôn rồi.”

17

Khi tôi về nhà, Tô Yến đang ngoan ngoãn chờ.

Anh với tôi đủ thứ chuyện.

Như con mèo nuôi tên là Nai Cầu.

Như sủi cảo hôm nay là nhân hẹ.

Như đã dọn xong phòng tôi.

Cuối cùng, cả hai cùng lúc mở miệng:

“Tô Yến, từng thích Trần Di thật sao?”

“Từ Tri Thu, em thật sự muốn chứ?”

Tô Yến trả lời trước:

“Anh chưa từng thích ấy.”

Tôi cũng đáp:

“Không chỉ muốn , mà còn muốn tất cả thuộc về luôn!”

Nói xong, tôi nhào tới, đè xuống sofa, hôn loạn khắp nơi.

Môi bị tôi mút đến đỏ rực, yết hầu trượt lên xuống, thở dốc:

“Nhưng… không có đồ.”

“Tôi mua sẵn rồi!”

Chờ ngày này lâu lắm rồi.

Quá “hỗn”.

Tôi chỉ mới bung hai cúc áo, váy cũng bị kéo lên, trong khi Tô Yến vẫn mặc chỉnh tề.

Cứ thế, chúng tôi hoàn thành lần đầu tiên.

Khi tôi mệt đến mức chẳng nhấc nổi người, Tô Yến ôm eo tôi kéo sát vào, hôn lên cổ tôi.

Đôi mắt phủ một lớp sương mờ.

Cuối cùng, tôi không còn chút sức lực nào.

Anh khẽ thì thầm bên tai:

“Tri Thu, chúng ta cùng nuôi một con Beagle nhé.”

18

Khi tỉnh dậy lần nữa, giọng tôi khàn khàn.

Cơ thể sạch sẽ, còn thay sang bộ đồ mới.

Xem ra, Tô Yến “sau chuyện đó” xử lý rất chu đáo.

Đúng rồi, Tô Yến đâu?

Nghe thấy bên phòng kế có tiếng nhỏ.

Tôi bước qua xem thì thấy đang cầm một lọ thuốc ngủ.

Đồ cặn bã!

Tôi giật phắt lọ thuốc trong tay :

“Anh không chết!”

Anh bị hành của tôi sững lại, ngược lại hỏi:

“Vì sao không chết?”

“Vì tôi sẽ cho mặc đồ tang nhăn nhúm.”

Anh chắc nịch: “Cô sẽ không đâu. Cô từng thích mặc đẹp cho tôi.”

“Tôi còn sẽ đập vụn tro cốt của thành hình méo mó.”

“Nhà hỏa táng sẽ có người việc đó mà.”

“Tôi còn sẽ chiếu video của chúng ta trong đám tang, phát lặp đi lặp lại.”

“Nếu điều đó khiến em vui, không sao cả.”

“Bởi vì tôi .”

Câu vừa dứt, Tô Yến im bặt.

Tôi có chút hụt hẫng:

“Không biết lý do này có đủ không.”

Anh tiến lại gần, lấy lọ thuốc từ tay tôi.

“Thuốc ngủ này là định đem vứt đi. Tri Thu, giờ ngủ rồi.”

Anh tôi.

“Ý là… cũng em.”

19

Tô Yến bán căn nhà ở Thượng Hải.

Dùng tiền tiết kiệm mua một căn ở Bắc Kinh.

Chúng tôi đến cửa hàng thú cưng, mua một con Beagle.

Có điều hơi kỳ lạ.

Khi tôi hỏi giá, nhân viên giơ ba ngón tay.

Nhưng ông chủ đi ngang qua, khẽ :

“Ba mươi có hơi đắt quá không? Đừng để người ta phát hiện bị chém.”

Tôi không nghe rõ: “Gì cơ?”

Nhân viên gượng, đổi thành giơ hai ngón.

Con Beagle nhỏ đặt chân lên tay Tô Yến, tim mềm nhũn.

Anh hỏi:

“2.000? Chúng tôi lấy.”

Tôi thấy nhân viên sững người, rồi vui mừng hẳn.

Chắc còn mặc cả .

Nhưng Tô Yến đã trả tiền luôn.

Đem Beagle về nhà, nó ngoan ngoãn suốt đường.

Chúng tôi đặt tên nó là Náo Náo.

Hy vọng nó đem chút “náo nhiệt” đến cuộc sống yên bình này.

Sau đó, nó lớn dần… đêm nào cũng sủa ầm, Tô Yến cam chịu dắt nó đi dạo.

Tôi :

“Cái tên ‘Náo Náo’ này xui quá, từ giờ đừng nhắc.”

Nhưng đã quen miệng rồi, chẳng sửa lại .

Chúng tôi chỉ biết nỗ lực thêm.

Năm 30 tuổi, tôi thăng chức quản lý sản phẩm.

Tô Yến trở thành giám đốc cấp cao công ty nước ngoài.

Chúng tôi đăng ký kết hôn, cùng mua một căn biệt thự ngoại ô.

Đêm Náo Náo có sủa cũng chẳng lo phiền hàng xóm.

Nhưng tôi vẫn phát điên vì nó, tôi Tô Yến, tuyệt vọng :

“Hay là tôi với nó cùng nhảy lầu luôn cho rồi.”

Tô Yến lăn.

“Tri Thu, em đừng bỏ chồng bỏ con nhé.”

(Hoàn chính văn)

Phiên ngoại:

Trần Di tôi lạnh lùng.

Tôi thấy cũng bình thường.

Hồi cấp ba, tôi từng thấy một buồn bã.

Tôi hay đi cùng ấy, còn mua bữa sáng cho ấy, kiên nhẫn an ủi không biết bao lần.

Nhưng một ngày, ấy nhảy lầu giữa giờ ra chơi.

Tôi nghe học xung quanh :

“Thế này trường nghỉ à?”

Tôi không gì, ấy từng bảo muốn hóa thành một con bướm đẹp.

Nhưng chẳng ai biết, lúc bướm rơi xuống, có đau không?

Lần đầu thấy Tô Yến uống thuốc ngủ.

Ban đầu tôi không định can thiệp.

Dù sao, tôi và chỉ là người qua đường, cứu một lần, không cứu nổi vạn lần.

Nhưng lại vì thấy phòng tôi bừa bộn mà mất ngủ cả đêm.

Tôi mềm lòng.

Lần thứ hai, thấy trong phòng tắm.

Tôi chẳng để ý máu loang, chỉ thấy trong mắt một màu xám xịt.

Lúc đi, tôi nghe , “Cổ áo em lộn vào trong.” tôi mặc kệ.

Tô Yến à, nếu có thể, hãy tự cứu lấy mình.

Anh đến tận công ty tôi, chỉnh cổ áo giúp tôi.

Người vẫn còn ấm, vẫn còn sống.

Tôi .

Có lẽ, đây là định mệnh.

Sếp không hề bắt tôi đảm bảo an toàn cho , là chính tôi xin nghỉ phép năm.

Và rồi, tôi nhận ra mình .

Người đàn ông kỳ quặc dịu dàng này.

Sau đó, chúng tôi nhau.

May thật, đã không chết trong cái ngày tuyệt vọng ấy.

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...