Tôi và Tần Phong đã kết hôn suốt năm mươi năm, ấy lúc nào cũng giữ khoảng cách khách sáo, xa cách như người dưng.
Mãi đến lúc sắp chết, ấy mới với tôi rằng có lỗi.
“Dư Ninh, xin lỗi em. Năm đó đã đánh cắp giấy báo trúng tuyển của em, đưa cho Trì Hồng Yến.”
“Anh đã kết hôn với em năm mươi năm, coi như trả xong nợ rồi.”
Tôi tức đến mức hộc máu.
Tần Phong, những gì nợ tôi, cả đời này cũng không trả nổi!
…
Tỉnh lại, tôi thấy Tần Phong vừa mới từ quân đội trở về, đưa cho tôi một tờ đơn xin kết hôn.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm với em, Dư Ninh. Anh chỉ nghỉ phép năm ngày, chúng ta nhanh chóng đi giấy kết hôn đi.”
Tôi sửng sốt!
Ngẩng đầu lịch trên bàn, hôm nay là ngày 29 tháng 7 – chính là ngày mà giấy báo trúng tuyển sẽ gửi đến!
Kiếp trước, Tần Phong đã lấy trộm giấy báo của tôi, đưa cho thanh mai trúc mã Trì Hồng Yến. Tôi thì bị ép gả cho ta.
Ai ai cũng tôi số sướng, chỉ có tôi biết, năm mươi năm vợ chồng với ta, chỉ là chiếu lệ.
Ngay cả sau khi có con, ta cũng chưa từng đụng vào tôi.
Tôi đã sống những tháng ngày như suốt mấy chục năm. Lần này sống lại, tôi không cần sự bù đắp của ta – cuộc đời tôi, tôi sẽ tự chủ!
Tôi đẩy ta ra, lạnh giọng:
“Không cần đâu, Tần Phong. Tôi sẽ không lấy !”
Sắc mặt ta trầm xuống: “Dư Ninh, em đang chuyện gì đấy?”
“Tôi không chuyện, Tần Phong. Tôi không thích , càng không cần phải kết hôn với !”
Tần Phong kéo lấy tay tôi, tôi lập tức hất mạnh ta ra!
Chạy vào phòng, khóa trái cửa, tìm hộ khẩu và giấy tờ, giấu vào người.
Ngoài cửa, Tần Phong giận dữ hét lên: “Dư Ninh, em đừng loạn nữa, với em…”
Tôi mở cửa, thẳng vào ta với ánh mắt lạnh lẽo:
“Anh với tôi? Tần Phong, ai mà không biết và Trì Hồng Yến là một đôi! Bây giờ cưới tôi, ta thì sao?”
“Anh bắt cá hai tay, lật lọng phản bội, nếu còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ báo với đơn vị các !”
Lời vừa dứt, trong mắt Tần Phong thoáng qua một tia hoảng loạn.
Lúc này ta chỉ là một binh sĩ bình thường, không còn như kiếp trước nữa – nên tôi chẳng có gì phải sợ.
Nhân lúc ta còn đang ngẩn người, tôi chạy vọt ra khỏi nhà, vừa ra đến cổng đã thấy Trì Hồng Yến.
Cô ta thấy tôi, lập tức lộ vẻ bối rối.
“Dư Ninh! Sao ? Tần Phong chẳng phải muốn đi đăng ký với chị sao? Sao chị còn chưa đi với ấy?”
Giọng ta vang lớn khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy, lập tức vây lại.
Trì Hồng Yến định rời đi, tôi sốt ruột, lớn tiếng quát:
“Trì Hồng Yến! Cô cái gì ! Rõ ràng là và Tần Phong có gian , đừng có bịa đặt!”
“Tôi còn phải lên đại học đấy!”
Nghe , mấy người hàng xóm lập tức quay sang Trì Hồng Yến, Tần Phong cũng bước ra, mặt mày u ám.
“Dư Ninh, rõ ràng là em viết thư cho , bảo về cưới em, liên quan gì đến Hồng Yến?”
“Anh khó khăn lắm mới tích lũy đủ kỳ nghỉ để đơn xin phép, giờ em hối hận thì thôi đi, sao lại lôi Hồng Yến vào?”
Tần Phong bộ chính nghĩa, dân làng tin sái cổ, còn có người đẩy tôi về phía ta.
Tôi hoảng hốt, nếu còn trì hoãn nữa, giấy báo trúng tuyển của tôi sẽ không giữ !
Tôi cắn mạnh vào đùi mình một cái, đau đến đỏ cả mắt.
“Hai người các người đã sớm có gian rồi! Trì Hồng Yến, chiếc đồng hồ tặng, ngày nào ta cũng đeo! Áo sơ mi hoa mà ta tặng, vẫn còn mặc!”
“Cô muốn trèo cao thì cứ việc, đừng lôi tôi lá chắn!”
“Tôi – Dư Ninh – cũng là con bảo bối của ba mẹ, dựa vào đâu mà phải chịu sỉ nhục thế này?”
“Nói muốn cưới tôi, hôm qua lại cùng Trì Hồng Yến đi dạo khắp thị trấn – tôi đều thấy hết!”
Tôi bật khóc, mọi người lập tức xôn xao bàn tán.
Chiếc áo sơ mi trắng hoa đỏ Trì Hồng Yến mặc hôm nay chính là cái ta thích nhất.
Tôi nắm chặt cổ tay Tần Phong, kéo tay áo lên để lộ chiếc đồng hồ.
“Còn gì để nữa? Tôi đâu phải không lấy chồng, việc gì phải để các người giở trò trên đầu tôi!”
Ánh mắt của mọi người hai người họ lập tức thay đổi, khiến Tần Phong không khỏi hoảng hốt, còn Trì Hồng Yến thì sốt ruột hét lên: “Dư Ninh, …!”
“Tôi sao?” Tôi bật lại. “Trì Hồng Yến, chẳng phải trước đây từng điểm không cao cũng chẳng sao, sau này lấy Tần Phong, theo quân đội là có thể sống sung sướng sao?”
“Giờ lại gán ghép tôi với ta, chẳng lẽ… Tần Phong có bệnh gì giấu kín? Không thì sao lại cam lòng nhường cho tôi?”
Bạn thấy sao?