Tìm Kiếm Hạnh Phúc – Chương 2

Sắc mặt Tần Phong xanh mét, mọi người đồng loạt quay lại họ.

“Trì Hồng Yến với Tần Phong hồi còn đi học đã như hình với bóng rồi còn gì!”

“Tần Phong còn thường xuyên mang trứng gà nhà mình cho Trì Hồng Yến bồi bổ, em trai ấy đang học nghề trên trấn cũng là do Tần Phong giúp đỡ mà!”

“Đã tốt đến mức ấy, giờ đột nhiên thay đổi là sao?”

Những lời , ánh mắt của mọi người như từng lưỡi dao cắt tới.

Tần Phong tức giận, ánh mắt lập tức trở nên hung dữ. Tôi nhân cơ hội giật tay ra khỏi họ.

“Mọi người chứng giúp tôi nhé! Hôm nay là ngày phát giấy báo trúng tuyển, tôi nhất định không thể bỏ lỡ!”

“Nếu tôi thi đậu đại học, Tần Phong, liệu có xứng với tôi không?”

Tần Phong tức đến mặt mày đen kịt, còn Trì Hồng Yến thì lên tiếng: “Lỡ như không đậu chẳng phải ngay cả đường lui cũng không còn sao?”

“Dư Ninh, tôi và Tần Phong lớn lên bên nhau, tôi luôn xem ấy như trai, đừng hiểu lầm!”

Tôi lập tức khinh: “Không đậu là chuyện của , tôi học giỏi thì sao có thể trượt !”

“Cứ chờ mà xem đi!”

“Còn , Tần Phong vừa nhận điện báo của là vội vàng quay về, hay là giải thích với dì Trần đi. Lần này ta đã dùng hết kỳ nghỉ, Tết này không thể về nhà đâu đấy!”

Vừa dứt lời, dì Trần sau lưng đã nổ tung!

“Tần Phong, hóa ra con về lần này là do con nhóc này xúi giục!”

Trì Hồng Yến hoảng loạn: “Không… không phải đâu!”

Tôi bước tới, nhanh tay giật lấy một bức điện tín trong túi Tần Phong.

“Mọi người xem đi, chẳng phải đây chính là bức điện Trì Hồng Yến gửi sao?”

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Về gấp! Hồng Yến.”

Dì Trần ta, ánh mắt như rót đầy thuốc độc, giơ tay nhào tới!

“Đồ con tiện nhân! Nhà tao ba năm rồi Tần Phong chưa về ăn Tết, giờ mới biết hóa ra là do mày giở trò!”

Tần Phong vội chắn trước mặt ta, mọi người còn gì không hiểu nữa chứ?

Tôi nhân lúc đó chạy nhanh về phía trường học, mặc kệ Trì Hồng Yến đứng đó khóc nức nở.

Tôi chẳng rảnh để quan tâm! Kiếp này tôi sẽ không để họ cướp mất cuộc đời của mình nữa!

Tôi lao như bay đến trường, thở không ra hơi, vừa tới cổng thì bác bảo vệ liền tròn mắt:

“Cô , sao ? Bị chó rượt à?”

“Tôi… tôi tới nhận giấy báo trúng tuyển!”

“Lên lầu tìm giáo Hứa!”

Bác bảo vệ chỉ đường, tôi phóng như bay vào phòng giáo vụ. Vừa thấy tờ giấy báo trúng tuyển màu đỏ rực đặt trên bàn, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Cô ơi, em tên là Dư Ninh. Giấy báo của em có về chưa ạ?”

“Dư Ninh à, tới đúng lúc lắm, đang chuẩn bị gọi điện cho đội em đây, không ngờ em lại tới.”

“Đại học Y khoa thành phố tỉnh!”

Cô giáo trao giấy báo cho tôi.

Tôi mở ra, nước mắt trào ra vì .

Hai kiếp người, cuối cùng tôi cũng nhận tấm giấy báo thuộc về mình.

Tôi lập tức trình căn cước và hộ khẩu, ký tên, rồi cẩn thận cất giấy báo vào túi, cảm ơn thầy rồi rời đi.

Vừa ra tới cổng, tôi đã thấy Tần Phong và Trì Hồng Yến hốt hoảng chạy tới.

Tôi lạnh lùng khẩy, liền vòng ra cửa sau mà đi, trên đường còn ghé mua một ít kẹo và trứng gà, rồi trực tiếp đến nhà cậu họ việc trên thành phố.

Thấy tôi đến, cậu họ hơi sững người:

“Dư Ninh? Sao cháu lại tới đây?”

Mợ họ đứng bên cạnh, gượng: “Nắng chang chang thế này, cháu tới ?”

“Mợ, cháu thi đậu rồi, hôm nay đặc biệt đến thăm hai người, cũng cảm ơn mợ vì lần trước đã giúp cháu trong chuyện nhập học.”

Tôi lấy giấy báo đưa cho cậu họ xem, rồi xách theo đống quà.

Sắc mặt mợ họ dịu đi thấy rõ, còn cậu thì mừng rỡ, lập tức gọi tôi vào nhà ăn cơm.

Tôi tranh thủ đề xuất: “Cậu à, cháu thi đậu rồi, trong làng có người không đậu lúc cháu đến nhận giấy báo, ánh mắt ta cháu như muốn ăn tươi nuốt sống. Cháu sợ ta giở trò xấu. Cậu giúp cháu chuyển hồ sơ lên trường trước không?”

“Cả hộ khẩu cũng chuyển ra luôn, có không ạ?”

Tôi không nhiều, cậu thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của tôi, dường như đã hiểu ra điều gì.

“Dư Ninh, cháu yên tâm. Cháu là sinh viên đại học đầu tiên của nhà mình, không ai dám thay cháu cả. Cậu sẽ giúp cháu chuyển hộ khẩu!”

Có cậu giúp đỡ, tôi hoàn toàn yên tâm.

Ăn cơm xong, cậu liền dẫn tôi đến tòa soạn tìm cậu nhờ giúp.

Giờ còn chưa nhập học, có thể chuyển trước lên hộ khẩu tập thể của trường.

Có người quen, mọi việc tiến hành thuận lợi. Chỉ cần làng cấp giấy xác nhận, phía tòa soạn có thể trực tiếp thủ tục tiếp nhận.

Trước khi rời đi, tôi thấy máy in của tòa soạn, liền nảy ra một ý tưởng.

Hai tiếng sau, tôi quay lại làng, báo tin với ba mẹ. Hai ông bà vui mừng đến mức lập tức mua pháo, còn mời cả làng ăn tiệc.

Tôi muốn để mọi người đều biết – người thi đậu đại học chính là tôi!

Ngay lập tức, họ hàng làng xóm lũ lượt kéo đến chúc mừng. Trì Hồng Yến cũng đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...