Trì Hồng Yến không lời nào, lặng lẽ bỏ đi.
Tôi bóng lưng ta rời khỏi mà bật . Có lẽ lúc này ta mới biết hối hận.
Kiếp trước cướp mất cuộc đời tôi nên mới sống phất lên – đó vốn dĩ là cuộc đời của tôi.
Ngày cưới, chồng tôi thay một bộ vest mới, dáng người cao ráo, khí chất nho nhã.
Dân làng ai cũng khen ngợi. Tần Phong đứng lặng trong đám đông, gương mặt nhợt nhạt bị lu mờ hoàn toàn.
Qua những lời khen xung quanh, ta tôi và chồng đứng bên nhau, sắc mặt tối sầm lại.
Hôm sau khi chúng tôi quay lại thành phố, Tần Phong đứng từ xa tôi, định đến bắt chuyện.
Nhưng chồng tôi đã bước lên chắn trước mặt tôi.
Anh ấy cũng nghe về Tần Phong và biết nhà họ không dễ dây vào.
Tôi vỗ vai ấy, nhỏ:
“Để em xử lý, chỉ hai câu thôi là xong.”
“Được. Anh đứng đằng kia chờ, có chuyện gì cứ gọi .”
Tôi gật đầu, rồi bước thẳng tới.
Tần Phong tôi, ấp úng :
“Dư Ninh, nhớ hết rồi. Đó không phải là mơ, mà là những gì kiếp trước chúng ta đã thật sự trải qua… Anh có lỗi với em!”
“Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”
Tôi mỉm , bình tĩnh đáp:
“Không thể nào nữa đâu. Tần Phong, tôi không nợ gì cả. Ngược lại, mới là người mang nợ tôi suốt cả đời.
Sự bố thí, sự chuộc lỗi, và cả sự sỉ nhục của – với tôi, đều là những vết thương không thể xóa mờ.”
“Bây giờ tôi muốn buông bỏ tất cả. Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Mọi thứ đã kết thúc rồi.”
Nghe , vành mắt ta đỏ ửng.
Không biết từ khi nào, Trì Hồng Yến cũng xuất hiện, ánh mắt méo mó dữ tợn tôi và Tần Phong:
“Con tiện nhân này, tôi biết ngay mà! Cô lại tới quyến rũ ấy! Tôi đã cảnh cáo đừng tới nữa, thế mà còn dám! Tôi !”
Cô ta rút từ tay áo ra một chiếc kéo, lao về phía tôi.
Chỉ trong chớp mắt, một bóng người nhào ra chắn trước mặt tôi – chính là Tần Phong.
“Phập!” – Lưỡi kéo sắc bén cắm thẳng vào bụng dưới của ta.
Tần Phong ôm lấy bụng, quay đầu tôi, thều thào:
“Dư Ninh… xin lỗi…”
Trì Hồng Yến chứng kiến cảnh đó liền hét ầm lên:
“Tần Phong! Anh là đàn ông của ai? Là người của ai hả?!”
Chồng tôi bước tới, một cước đá ta ngã lăn ra đất:
“Của ai không quan trọng, quan trọng là đã cố ý thương tích – sẽ phải ngồi tù!”
Lúc này Trì Hồng Yến mới nhận ra mình đã gì, lập tức quỳ xuống xin tha.
Nhưng dì Trần nào chịu bỏ qua túm cổ áo ta lại, tát tới tấp hơn chục cái, đánh đến mức mặt mũi Trì Hồng Yến sưng vù, ngã lăn ra đất.
Tần Phong đưa vào bệnh viện, may mắn giữ lại mạng, tổn thương nghiêm trọng, buộc phải phục viên, giải ngũ về quê.
Còn Trì Hồng Yến bị tuyên án tù chung thân vì cố ý thương tích nghiêm trọng.
Trước khi đi tù, ta còn cố xin gặp tôi một lần.
Nhưng tôi không đến. Tôi không cao thượng đến mức phải nghe ta mấy lời tiêu cực đó.
Nói cho cùng, kiếp trước họ nợ tôi bao nhiêu – kiếp này, họ đã trả hết.
Về phần Tần Phong, sau khi xuất ngũ trở về, ta ôm theo hai đứa nhỏ.
Vì bị thương nặng, không việc nặng, chỉ có thể ở nhà trông con, sống cùng dì Trần trong căn nhà cũ nát, ngày qua ngày vất vả đắp đổi.
Anh ta cũng từng thử buôn bán nhỏ, lần nào cũng thất bại, vốn liếng tiêu tan sạch, đành chịu thua quay về làng, ai cần giúp gì thì phụ tay kiếm cơm.
Biết chuyện đó, tôi cũng không khỏi cảm thán.
Không có tôi, Tần Phong khó thăng chức, cuộc sống cũng không ra gì.
Nhưng – đó là báo ứng của ta!
Còn tôi, đã thực sự yên ổn lập nghiệp ở thành phố.
Nửa năm sau khi kết hôn, tôi và chồng có con. Ba mẹ chồng cũng lên trông cháu giúp.
Khi thấy đứa bé, lòng tôi bỗng dâng trào cảm không nên lời.
Cơ thể nhỏ xíu rúc trong lòng tôi, nắm chặt ngón tay tôi, còn nở một nụ ngọt ngào.
Tôi bỗng nhớ đến kiếp trước – tôi cũng từng khổ sở sinh con, nuôi con, mà sau này, đứa trẻ ấy lại giống hệt cha nó, chưa từng trân trọng công sức tôi bỏ ra.
Thậm chí sau khi Tần Phong chết, nó còn muốn hợp táng cha với “vợ cả” của ông ta – chuyện đó từng khiến tôi tức đến ói máu.
Nhưng hiện tại thì khác – tôi có “tiểu áo bông” (ám chỉ con ngoan ngoãn, ấm áp), hiền lành, hiểu chuyện, còn rất hiếu thảo.
Chồng tôi cũng rất biết ơn điều đó.
Có thêm thiên thần nhỏ, căn nhà của chúng tôi tràn ngập tiếng và niềm vui.
Kiếp này – tôi có người thương tôi, và cũng có người để tôi thương.
Như – đã quá đủ đầy rồi.
Bạn thấy sao?