“Kẹt kẹt...”
Tôi nghe tiếng nắp tủ đông bị thứ gì đó mở ra.
Hơi lạnh trong tủ đông lập tức giảm đi vài phần. Tôi nhắm mắt lại, siết chặt điện thoại, thầm đi lại "đừng tìm ra tôi."
Mong ước của tôi đã thành sự thật, nắp tủ đông chỉ mở một lúc rồi đóng lại.
Để an toàn, tôi không dám hành l.iều l*ĩnh, muốn quan sát thêm một lúc nữa, bảo đảm không có ng.uy h*iểm gì rồi mới rời khỏi tủ đông.
Nhưng trong tủ đông càng lúc càng lạnh, lạnh đến nỗi tôi không khỏi rét r.un.
Trời ạ, lẽ nào, thân chính là bị đông ch*t tươi như sao?.
Tôi không dám nghĩ thêm nữa, bật điện thoại, thuần thục leo lên tấm lưới sắt tầng thứ nhất, giơ tay đẩy nắp tủ đông ra.
Không chút nhúc nhích.
Tôi nhất thời luống cuống, muốn tìm thứ gì đó cạy ra, lại phát hiện nắp tủ đông chưa đóng kín hoàn toàn, ở giữa có một khe hở chừng 5cm.
Nếu chưa đóng kín, vì sao mở không ra?.
Tôi chiếu đèn điện thoại dọc theo khe hở để xem nó có bị kẹt ở đâu không.
Giây tiếp theo, tôi thấy cái đ.ầu vịt của ông chủ vịt xuất hiện ở khe hở.
Một con m.ắt vịt cực lớn đang chằm chặp vào tôi.
12.
“Á...”
Tôi không kiềm h.ét lên, theo bản năng ném điện thoại ra ngoài đ.ập vào con m.ắt đó.
Trong giây phút ném điện thoại đi tôi liền h.ối h*ận, đó là mũ trùm đầu của ông chủ vịt, cũng không phải mắt thật nên sẽ không th.ương t*ổn gì với hắn.
Nhưng kỳ lạ thay, lực cản trên nắp tủ đông đột nhiên biến mất. Bên ngoài vang lên một tiếng "cộc", nghe như có một đồ vật gì đó giống một cây gậy rơi xuống đất.
Tôi lấy hết can đảm mở nắp tủ đông ra thì phát hiện đó thật ra chỉ là mũ trùm đầu của ông chủ vịt.
Cái nĩa siêu lớn bên cạnh lò nướng đang lẳng lặng nằm dưới đất. Xem ra, ông chủ vịt đã dùng nó để chống nắp tủ đông.
Nhưng mục đích của hắn là gì? Tại sao phải để mũ của hắn lại cho tôi?.
Tôi nhặt cái mũ dưới đất lên, quan sát kỹ nó dưới ánh sáng điện thoại.
Cái mũ bằng da, mặt trên có phủ lông tơ mịn màng, sờ vào không khác gì vịt thật.
Tôi cũng không dám đội nó lên đầu bèn thuận tay đeo cái mũ ở bên hông.
Ông chủ vịt cởi mũ có lẽ đã rời đi. Tôi bật đèn pin đi một vòng trong tiệm, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách không phát hiện ra điều gì bất thường.
Vậy, sao tôi rời khỏi đây ?.
Con hẻm ngoài cửa vẫn giống như lúc tôi đến, tôi đi ra ngoài thấy hai bên đường vẫn là nhà dân đóng kín cửa sổ.
Tôi biết dù tôi có chạy thế nào thì cuối cùng cũng sẽ quay lại Mobius.
Nhưng ở đây nhất định có lối ra, bằng không, ông chủ vịt đã đi đâu?.
Tôi quay lại tiệm tiếp tục tìm cách rời đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian trên điện thoại luôn là 11 giờ 8 phút.
Tôi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, ở cái nơi qu*ỷ qu.ái này thì thời gian dừng lại cũng không có gì lạ.
Lúc đi tìm đến vòng thứ năm, tôi ngồi trên sàn thở hồng hộc trong lòng nghĩ thầm.
Phải chăng thân do cùng đường bí lỗi nên mới chui vào trong tủ đông tự k*ết l*iễu?.
Chuyện này...cũng không có khả năng lắm, nếu để tôi chọn, tôi thà bị th.iêu ch*t trong lò còn hơn là...
Chờ chút.
Lò nướng!.
Tôi bật dậy chạy vào nhà bếp, đứng trước lò nướng.
Cái lò này cao hơn một người, rõ ràng là do chủ tiệm đặt .
Ánh sáng đèn pin điện thoại không thể chiếu xuyên qua tấm kính nâu của lò, sau một hồi đắn đo, tôi quyết định mở lò ra tìm hiểu hư thực.
13.
Cửa lò mở ra ngay khi bị kéo, thấy rõ toàn bộ không gian bên trong.
Trên dưới là hai hàng ống đồng to tỏa nhiệt, ở giữa có một cây cột thép chắc dùng để cố định thức ăn.
Tôi rất kinh ngạc khi thấy thực sự có một cái hang tối đen ở chỗ sâu nhất của lò.
Cửa hang rộng chừng một mét, có lẽ đây là nơi ông chủ vịt rời đi.
Bất luận cái hang này có dẫn tới đâu thì nó cũng là lựa chọn duy nhất của tôi.
Tôi chui vào lò và đóng cửa lại. T*im tôi suýt nữa nhảy lên tận c.ổ h*ọng, s.ợ ông chủ vịt xuất hiện bên ngoài sau đó mở công tắc lò nướng.
May mắn thay, kiểu huống này cũng không xảy ra.
Tôi đang chuẩn bị chui vào cửa hang kia, bỗng ý đến đèn báo trong lò.
Dưới ánh sáng trắng của đèn pin, đèn báo màu đỏ chiếu ra ánh sáng đỏ nhấp nháy liên tục, thoạt có hơi m*a qu.ái.
M*a xui qu*ỷ khiến, tôi đưa tay gỡ đèn báo đó xuống thì phát hiện nó không nối với đường dây nào cả.
Dưới đế đèn có một nút bấm, ấn vào sẽ phát ra ánh sáng màu đỏ.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nhét nó vào túi, nằm rạp xuống rồi chui vào trong hang.
Trong hang là một đường hầm có đường kính một mét, không biết là cái quái gì đào ra.
Bò cỡ hơn mười phút, lúc tôi đang chuẩn bị nghỉ mệt lần thứ tư thì thấp thoáng thấy có ánh sáng chiếu vào trong hang.
Không biết sức lực từ đâu, tôi bò một mạch ra khỏi hang.
Khoảnh khắc đi ra, tôi lập tức s.ững s.ốt.
Rõ ràng là tôi đã bò vào trong lò, sao bây giờ lại bò ra từ trong lò?.
Mà điều khiến tôi s.ốc hơn chính là, nhà bếp ở bên ngoài lò nướng sáng trưng, ông chủ vịt đội mũ đi vào bếp bưng một đĩa vịt quay nóng hổi lên rồi lại đi ra ngoài.
Tôi đẩy cửa lò ra, rón rén đi tới cửa bếp, len lén cảnh tượng trong tiệm.
“Đây là chiêu bài của bổn tiệm, thật sự rất ngon, mời quý khách nhất định phải nếm thử nhé.”
Ông chủ vịt đặt con vịt quay lên bàn rồi với người phụ nữ đang đứng bên cạnh.
Tôi không thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó, chỉ có thể thấy ấy mặc áo len ngắn tay màu be, quần jean xanh nhạt và mang giày thể thao màu trắng.
Cô ấy...mới là thân của tôi?.
Tôi chợt quay đầu về phía tủ đông bên kia.
Người phụ nữ trong tiệm là thân của tôi, người phụ nữ trong tủ đông là ai?.
14.
“Quý khách, mời nếm thử.”
Ông chủ vịt, hắn đang é.p thân ăn đĩa vịt quay qu*ỷ qu.ái đó!.
Tôi tr*ốn ở sau bếp lòng như lửa đốt, cố tìm đi tìm lại trong đống tranh dưới sàn để tìm một v*ũ kh*í phòng thân rồi lao ra c*ứu thân. Nhưng cửa tiệm có vẻ xa hoa này ngay cả một con d*ao cũng không có.
“Quý khách, mời dùng cơm đi.”
Tôi nghe thấy ông chủ vịt lại th.úc gi.ục lần nữa, sau đó bước đi "lạch bạch lạch bạch" về phía nhà bếp.
Lần này tôi cũng không dám tr*ốn trong tủ đông nữa, mà đường hầm trong lò chỉ có một lối ra này, chui vào không khác gì bắt rùa trong hũ.
Nếu ông chủ vịt ôm cây đợi thỏ ở cửa hang, thì có chuyện vui rồi.
Không có thời gian để do dự.
Tôi khẽ c.ắn môi, bước một bước dài đến góc tường bên cạnh lò nướng, cầu mong ông chủ vịt không thấy tôi.
“Lạch bạch, lạch bạch.”
Ông chủ vịt dừng lại trước lò nướng. Hắn dừng lại một lúc rồi mở cửa đi vào lò nướng.
Tôi nhẹ nhàng đi ra, vào bên trong qua khe hở của cửa lò thì thấy ông chủ vịt đang bò vào đường hầm.
Mà ở ngoài bếp, thân trong tiệm đã c.ắt một miếng thịt vịt, cắm trên nĩa, đang chuẩn bị đưa vào miệng.
Tôi vốn định bước ra cản, lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ góc của tôi không thấy rõ tướng mạo của “ thân”, giả sử ấy không phải là thân…
Đang suy nghĩ thì khuỷu tay tôi vô đụng phải một vật cứng trong túi quần.
À, là cái đèn báo màu đỏ.
Trong thoáng chốc, một loại cảm giác qu*ái d.ị xông lên đầu.
Tôi mở lò nướng ra, với tay chộp tới một chỗ, một cái đèn báo màu đỏ khác xuất hiện trong tay tôi.
Cố nén nỗi s.ợ trong lòng, tôi bật hai cái đèn báo lên.
Hai cái đèn hệt nhau, ánh đèn cũng giống nhau như đúc.
15.
Tôi vốn tưởng rằng đây là một kiểu thế tương tự như qu*ỷ dẫn đường, dù có đi thế nào thì cũng sẽ quay lại "Mobius".
Chỉ cần tôi th*oát khỏi thế này là có thể trở về thế giới ban đầu.
Nhưng thực tế không phải , cửa ra và cửa vào của lò nướng không phải cùng một cửa!.
Nói cách khác, có hai "Mobius" giống hệt nhau.
Vậy, liệu sẽ có hai "ông chủ vịt", hai " thân", thậm chí là...hai "tôi" hay không?.
Tôi rùng mình một cái, không dám suy nghĩ xa thêm.
Chuyện quan trọng nhất lúc này là tìm cách ng.ăn c.ản “ thân” ăn thịt vịt.
Tôi nảy ra một ý tưởng, tắt đèn trong bếp, đi đến gần cửa, giơ hai đèn báo màu đỏ lên ở độ cao thích hợp.
Ánh sáng đỏ trong bóng tối thoạt rất giống một á.c m*a hay d.ã th*ú nào đó đang ẩ.n n.ấp trong góc.
Quả nhiên, lúc " thân" thấy cặp "mắt đỏ" này thì gi.ật cả mình rồi ném d*ao nĩa trong tay ra ngoài.
D*ao nĩa rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.
Tôi chòng chọc d*ao nĩa dưới đất, một loại cảm giác kinh ngạc qu*ái l.ạ quen thuộc chạy lên n*ão.
Bạn thấy sao?