Tôi lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh nhà bếp của "Mobius B" rồi quay lại để so sánh với "Mobius A".
Nhưng tôi thường bật camera đẹp nên khi camera trước mở lên, tôi thấy khuôn mặt của mình trên màn hình.
Chờ đã, mặt?
Đây không phải mặt tôi!
Tôi k.inh h*oàng nhận ra mặt của mình giống hệt mặt của " thân".
Không, không, không!
Tôi không phải ấy! Tôi là... tôi là...
Tôi đối diện với chính mình trên màn hình, cả người ngây ngẩn.
Trong lúc nhất thời, tôi lại nhớ không ra… nếu khuôn mặt này không phải của tôi, diện mạo của tôi như thế nào?
Tôi ngồi xổm xuống đất, cố nhớ lại mọi thứ về tôi và thân.
Tên thân là Sơ Hạ, không sai, không sai...
Mà tên tôi... tên tôi là...
“Cô họ Sơ, tên Sơ Hạ, là khách quý đã hẹn trước của Mobius.”
Lời của ông chủ vịt bỗng hiện lên trong trí nhớ của tôi.
Tôi tên Sơ Hạ? Tại sao tên tôi cũng là Sơ Hạ?.
Tôi r.un r.un mở "Mobius" và mở trang đánh giá với tốc độ nhanh nhất.
“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn...”
“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn...”
“Đây là món vịt quay ngon nhất mà tôi từng ăn...”
Có hàng trăm, thậm chí hàng ngàn đánh giá giống hệt nhau, trong một lúc không trượt đến cuối .
ID của mỗi người gửi đều là "Sơ Hạ".
Tôi bật máy ảnh lên lại và đưa điện thoại ra xa hơn để toàn thân tôi hiện lên trên màn hình.
Áo len ngắn tay màu be... quần jean xanh nhạt... giày thể thao màu trắng...
Tôi đưa tay ra sau lưng, dường như vẫn còn thoáng cảm nhận cái đ*au của mũi k*im đ*âm vào da khi người thợ x.ăm x.ăm con bướm xanh đậm cho tôi.
Thì ra thân... chính là tôi!
22.
Hóa ra là .
Nghi hoặc cuối cùng đã giải, suy nghĩ của tôi cũng trở nên thông suốt.
Tôi bước tới cạnh tủ đông, xác nhận trong tủ đông có hai con vịt trắng, sau đó đóng nắp tủ lại, tháo mũ trùm đầu vịt đeo bên hông xuống đội lên đầu.
Có hai lỗ nhỏ trong mũ, có lẽ là vị trí mũi của con vịt. Qua hai lỗ này tôi có thể thấy cảnh vật bên ngoài.
Khi tôi mở tủ đông ra lần nữa, bên trong xuất hiện một x*ác ng.ười ch*t đã lâu và một con vịt trắng.
Quả đúng như thế.
Thì ra, quy tắc ở đây là không thể có hơn hai "tôi" xuất hiện cùng lúc.
Nếu hai "tôi" chạm mặt, sẽ có một "tôi" biến thành con vịt.
Nhưng khi tôi đội cái mũ trùm đầu vịt này thì tôi không còn là "tôi" nữa, và tất nhiên quy tắc này sẽ không bị kích hoạt.
Nghĩ đến đây, tôi lại có thêm chút lòng tin về việc tr*ốn th*oát.
Tôi phớt lờ x*ác "tôi" trong tủ đông, cúi đầu xách con vịt trắng đó lên, đặt nó vào lò nướng rồi bật công tắc.
Nếu tôi đoán đúng, chỉ cần "tôi ở dạng người" ăn hết "tôi ở dạng vịt quay" thì dòng thời gian "Mobius" này sẽ hoàn thành một vòng khép kín và tôi có thể rời khỏi tiệm vịt quay "Mobius".
Vịt quay rất nhanh đã xong, tôi tìm một cái đĩa to, dùng cái kẹp thật lớn trầy trật gắp con vịt quay đặt lên đĩa, sau đó chui dọc theo đường hầm trở về "Mobius A".
Trong tiệm sáng sủa, có một người phụ nữ hết trái lại phải tìm gì đó.
“Có ai không?”
Người phụ nữ gọi lên vài tiếng, sau đó bị thu hút bởi bức tường gỗ treo đầy khung tranh.
Tôi lặng lẽ đi tới cạnh ấy cất tiếng :
“Quý khách, xin hỏi muốn ăn gì?”
Giọng của tôi trở nên khàn khàn ồm ồm thật giống một con vịt, ngay cả chính tôi cũng kh*iếp s.ợ.
Người phụ nữ đó h.ét lên một tiếng, nhảy vọt sang một bên.
Tôi khuôn mặt của người phụ nữ đó qua mũ trùm đầu.
… khuôn mặt giống hệt tôi.
Hèn chi ông chủ vịt đã cố khuyên tôi ăn vịt quay, hóa ra, ông chủ vịt chính là tôi ở một thời điểm khác.
23.
Tôi lấy thân phận "ông chủ vịt" trao đổi vài câu với "tôi" mới tới, rồi nôn nóng đi ra sau bếp bưng đĩa vịt quay nóng hổi đặt lên bàn.
Thật quá kỳ diệu, tôi rõ là đã quay con vịt ở "Mobius B" nó lại đồng bộ xuất hiện ở "Mobius A".
Ăn đi, chỉ cần ăn là tôi có thể rời khỏi đây rồi!
Tôi h.ét lên trong đầu nửa ngày “tôi” mới tới vẫn giữ thái độ h.oài ng.hi, không chịu ăn.
Sao bây giờ?
Tôi đang s.ốt r*uột, bỗng nhớ ra "Mobius B" cũng có một đĩa vịt quay tương tự.
Thế là tôi mặc kệ "tôi" mới tới đó, xoay người vào bếp rồi lại chui vào trong đường hầm lò nướng.
Quả nhiên, một đĩa "vịt quay nguyên con" đặt trên bàn ở "Mobius B".
Tôi cầm d*ao nĩa lên, chuẩn bị ăn sạch đĩa "vịt quay" này.
Nhưng tôi lúng túng phát hiện không thể cởi cái mũ này ra nên tôi cũng không ăn .
Đúng lúc này, một bóng người xông vào trong tiệm chạy đến trước bàn, tay không cầm con vịt quay trên bàn lên, cố sức c*ắn x.é thịt vịt rồi nuốt từng miếng lớn xuống.
Người này mặc áo len ngắn tay, màu be ban đầu đã bị m*áu tươi nhuộm thành đỏ thẫm. Quần jean xanh nhạt cũng loang lổ vết m*áu. Giày thể thao màu trắng biến thành đỏ sậm như thể đi ra từ trong biển m*áu, mỗi bước đi đều để lại dấu chân m*áu trên đường.
Bên hông ấy đeo một cái r*ìu c*ứu hỏa, vết m*áu trên đó còn chưa khô.
“Cô...”
Tôi vừa mới có một chữ thì người đó quay phắt lại, tôi chòng chọc bằng cặp mắt đầy tơ m*áu.
“Càng đến gần tôi thì biến đổi càng nhanh! C*út xa một chút!”
Tôi không hiểu ấy đang gì, chỉ biết ấy bảo tôi tr.ánh xa ra.
Thế là tôi lùi lại vài bước cho đến khi ép sát vào tường. Lúc này ấy mới quay đầu lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới vịt quay.
Tôi không hiểu sao "tôi" đang ăn thịt vịt này hoàn toàn không s.ợ "ông chủ vịt"?
Chẳng bao lâu sau, ấy đã ăn hết hơn phân nửa đĩa "thịt vịt", sau đó lập tức chạy ra sau bếp.
Tôi đoán, "tôi" đã ăn thịt vịt này đang chuẩn bị quay về "Mobius A".
Tôi đang định thử cởi cái mũ ra thì một "tôi" khác lao vào từ cửa.
Cô ấy khó tin đĩa vịt quay nguyên con bị ăn hơn phân nửa trên bàn, cả người s.ững s.ờ tại chỗ.
“Ơ kìa, quý khách ăn nhiều như , quả nhiên rất thích món vịt quay nguyên con chiêu bài của bổn tiệm.”
Tôi vừa đi qua, vừa với ấy.
Nếu l*ừa ấy ăn hết phần vịt quay còn lại thì tốt.
Tôi khoác vai ấy và đẩy ấy đến bàn.
"Quý khách, quý khách thích món ăn đến thế sao không ăn hết đi."
Tôi vừa dứt lời thì phát hiện tay tôi... đang từ từ biến thành cánh vịt.
Sao lại thế này?
Tôi vội giấu tay ra sau lưng, sợ bị "tôi" trước mặt này thấy.
Tôi bảo ấy viết đánh giá tốt cho tiệm, nhân lúc ấy cúi đầu đánh chữ, tôi cẩn thận quan sát cánh tay của mình.
Bàn tay đã biến thành hình dạng đầu cánh, một lớp lông tơ đang dần mọc ra phía ngoài.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi chắc chắn sẽ biến thành người đầu vịt!
Tôi chợt nhớ đến, vừa rồi "tôi" bận ăn thịt vịt kia đã :
“Càng đến gần tôi thì biến đổi càng nhanh!”
Lẽ nào, ấy "biến đổi" là ám chỉ việc biến thành người đầu vịt?
24.
Một tiếng “đùng” vang lên, toàn bộ đèn trong tiệm đều tắt.
Tôi quay người bước vào bóng tối, quả nhiên, lông tơ trên đầu cánh bắt đầu rút đi, mà đầu cánh cũng đang từ từ biến trở lại thành hình dáng bàn tay.
Thì ra là thế, chỉ cần "tôi đang viết đánh giá tốt" rời đi thì biết đâu tôi có thể cởi cái mũ trùm này xuống.
Hơn nữa, trước đó "tôi" kia đã ăn thịt vịt, nếu tôi quay lại "Mobius A" thì chắc cũng rời đi rồi.
Tôi nhẹ nhàng đi tới cạnh "tôi đang viết đánh giá tốt", v*éo c.ổ h*ọng, khẽ bên tai ấy:
"Đi vào sau bếp, nhanh lên!"
Nói xong, tôi lập tức lui sang một bên, không để ấy có cơ hội phát hiện ra tôi.
Vừa thấy ấy chạy vào sau bếp, tôi bỗng cảm thấy da ở cổ giãn ra rất nhiều. Đưa tay chộp một cái thì mũ trùm đầu rơi ra.
Tôi cầm cái mũ đi vào bếp và về phía tủ đông.
“Tôi” vừa rồi chắc chắn đang tr*ốn trong tủ đông.
Tôi mở nắp tủ đông lên một chút, kẹp cái mũ ở giữa rồi lấy cái nĩa treo cạnh lò nướng chống lên nắp tủ đông như một lời gợi ý cho ấy.
Hy vọng khi ấy gặp người đầu vịt, cũng có thể dũng cảm giống như tôi.
Sau khi xong những việc này, tôi mở cửa lò nướng và chui vào đường hầm lần nữa.
25.
Tôi quay lại "Mobius A", ở đây không có ai, ngay cả con vịt quay trên bàn cũng không thấy đâu.
Đẩy cửa chính ra, tôi đi vào con hẻm, đi thêm hai ba phút thì tìm thấy trạm xe buýt quen thuộc.
Phù.
Tôi thở hắt ra một hơi, cơn á*c mộng này cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng tôi đợi chừng nửa tiếng cũng không thấy xe buýt tới.
Tôi lấy điện thoại ra định dùng ứng dụng gọi xe lại phát hiện điện thoại vẫn không có tín hiệu.
Tức khắc, trong lòng dâng lên một cảm giác ng.uy c.ơ mãnh liệt. Lẽ nào, tôi vẫn còn ỏ trong thế giới của Mobius?.
Tôi xung quanh, đường phố sạch sẽ, hàng cây xanh um tươi tốt, những cao ốc xa xa, tất cả đều vô cùng chân thật.
Nhưng mà...
Lúc này tôi mới nhận ra, thế giới này có vấn đề.
Ở đây, ngoại trừ tôi ra thì không còn người nào khác.
Một người cũng không có.
Bạn thấy sao?