Trời bão, biết người đang tăng ca, toàn thân ướt sũng, tôi bảo ấy đến nhà tôi tắm một cái rồi hãy về.
Ai ngờ lại : “Không cần đâu, chỗ này gần nhà trọ của Tiểu Tiểu hơn, qua đó tắm là rồi.”
Tôi sững người.
Tính ra, từ khi quen nhau, tự nhận mình là “người cũ tốt nhất”, dù đã chia tay vẫn luôn thân thiết với Tiểu Tiểu – người cũ.
Sinh nhật ấy, vẫn đến tặng quà. Cùng ấy đi du lịch.
Thậm chí… còn tắm rửa, qua đêm ở nhà ấy.
Một không có ranh giới như , tôi không cần nữa.
“Doãn Tư Thành, chúng ta chia tay đi!”
1
Nửa tiếng sau khi chia tay, Doãn Tư Thành đội mưa đến nhà tôi.
Lúc dấu vân tay mở cửa, tôi âm thầm trách mình.
Mải chia tay, quên xóa vân tay khỏi khóa cửa rồi.
Cơn mưa lớn tóc Doãn Tư Thành ướt nhẹp, lộ ra vầng trán cao và đôi mắt hoa đào có thể chó cũng như nhân.
Không thể phủ nhận, khi tôi đồng ý quen , phần lớn là vì gương mặt đẹp như tài tử đó.
Nhưng mà, gương mặt dù đẹp đến đâu, một khi phải “chia sẻ” với người phụ nữ khác, thì cũng trở nên dơ bẩn.
Anh bước tới, nửa quỳ bên ghế sofa, nắm tay tôi lắc nhẹ:
“Nguyệt Nguyệt ngoan, chỉ vì tiện đường tắm nhờ nhà Tiểu Tiểu mà em đòi chia tay sao?”
“Thôi mà, đừng giận nữa, thật sự không cố ý, chỉ là tiện đường thôi mà.”
“Nhà em xa công ty quá, tạt qua đây rồi về ngủ thì mất cả tiếng.
Nhà Tiểu Tiểu gần hơn, đúng lúc ấy còn dư một phòng, chỉ tắm rồi nghỉ chút thôi.”
“Anh thề, giữa và Tiểu Tiểu thật sự không có gì cả!”
Tôi rút tay lại, lạnh lùng :
“Không cần giải thích, chia tay đi.”
Doãn Tư Thành sững lại một giây, rồi bất ngờ bật :
“Ghen rồi à?”
“Nguyệt Nguyệt à, rồi mà, và Tiểu Tiểu sớm đã là quá khứ.”
“Nhưng mà chia tay trong hòa bình, cũng đâu cần mọi thứ căng thẳng như .
Chúng ta đều là người lớn rồi, không người thì vẫn có thể chứ.”
Tôi bật khinh miệt, cắt ngang lời ngụy biện của :
“Bạn tốt sẽ tắm chung nhà khi chỉ có hai người à?”
“Bạn tốt sẽ nằm chung giường chơi game sao?”
“Doãn Tư Thành, đôi khi em thật sự thấy mình mới là người cũ bị bỏ rơi.
Còn Tiểu Tiểu, ấy mới giống hiện tại!”
Anh im lặng một lúc, rồi xoa đầu tôi, dịu dàng:
“Được rồi, nếu em không thích, sau này sẽ cố gắng không đến nhà Tiểu Tiểu nữa, thế là rồi chứ?”
Tôi hất mạnh tay ra.
“Doãn Tư Thành, vẫn chưa hiểu à?
Vấn đề không nằm ở chuyện có đến nhà Tiểu Tiểu hay không.”
“Mà là giữa hai người – chẳng có chút ranh giới nào cả!”
Nét trên mặt dần tắt.
“Giang Nguyệt Minh, chúng ta đều là người lớn cả rồi. Em đừng trẻ con như không?
Chuyện gì cũng tuyệt giao, chia tay, em nghĩ đó là chín chắn sao?”
“Em có hiểu cái gọi là ‘sự tử tế của người lớn’ là gì không?”
“Đúng, chia tay với Tiểu Tiểu rồi. Nhưng hai bên gia đình có giao mấy chục năm, ba mẹ với ba mẹ ấy còn sống chung một khu.
Em không thể vì tụi chia tay mà bắt – và cả ba mẹ – tuyệt giao với nhà người ta chứ?”
Nghe ta biện hộ đầy lý lẽ, tôi tức đến bật .
Tôi lấy điện thoại, mở video Tiểu Tiểu mới gửi, dí thẳng vào mặt .
“Đây là cái mà gọi là ‘sự tử tế của người lớn’ đấy à?”
Đoạn video do chính Tiểu Tiểu gửi tôi vài phút trước.
Bạn trai tôi – trước mặt người cũ – thản nhiên đứng tắm trần trong phòng tắm kính.
Tiếng nửa nửa thật của Tiểu Tiểu vang lên trong video:
“Doãn Tư Thành, tối nay ngủ lại đây nhé?
Bạn biết chắc chắn sẽ ghen cho xem~”
Nghe giọng, chắc chắn Tiểu Tiểu đang đứng ngay sát cửa, tận mắt trai tôi tắm trong nhà ấy.
Hai người họ chẳng kiêng dè gì, cứ như một cặp vợ chồng già sống chung nhiều năm .
Qua lớp kính phòng tắm, Doãn Tư Thành còn :
“Không đâu, đã với Nguyệt Nguyệt rồi, cho dù chia tay, tụi vẫn là tốt nhất.”
“Đều là người lớn cả, Nguyệt Nguyệt sẽ hiểu thôi.”
Tôi bật lạnh: “Doãn Tư Thành, đừng ô uế ba chữ ‘người lớn’ nữa.”
“Người trưởng thành bình thường, sẽ không sau khi chia tay còn đến nhà cũ tắm rửa, ngủ lại qua đêm!”
“Anh muốn quay lại với Tiểu Tiểu thì thẳng đi, tôi cho hai người toại nguyện.”
“Việc gì phải lén lút như , còn dùng cái gọi là ‘ người lớn’ để ngụy biện, vừa ăn trong bát vừa ngó nồi. Anh đúng là hèn hạ thật đấy!”
Nhìn đoạn video phát đi phát lại trên màn hình, mặt Doãn Tư Thành trắng bệch, luống cuống nắm lấy tay tôi:
“Nguyệt Nguyệt, nghe giải thích. Anh… chỉ là đã quen với cách ở bên Tiểu Tiểu như , thật sự không định quay lại với ấy.”
“Nếu em không tin, gọi ấy đến ngay, để ấy tự rõ với em.”
“Không cần.”
Tôi đứng dậy, mở cửa lớn:
“Tôi đã rồi, với Tiểu Tiểu muốn dứt khoát hay dây dưa thế nào, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Doãn Tư Thành, giữa chúng ta, đã thật sự chấm dứt.”
Doãn Tư Thành bực bội vò tóc.
“Nguyệt Nguyệt, biết em đang giận, không muốn cãi nhau.
Vậy thế này đi, chúng ta tạm thời bình tĩnh một đêm, sáng mai sẽ dẫn Tiểu Tiểu tới đây, để ấy đích thân với em.”
Nói xong, đứng dậy bỏ đi, chẳng để tôi kịp mở miệng.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sofa, mệt mỏi.
Bạn thấy sao?