2
Lại nữa rồi!
Mỗi khi có chuyện, Doãn Tư Thành luôn chọn cách trốn tránh.
Tôi biết, lần này lại về chỗ cũ – Tiểu Tiểu.
Quả nhiên, một lát sau, điện thoại tôi lại nhận một đoạn video nữa.
Trong video, Doãn Tư Thành đang ngồi ở quầy bar trong nhà Tiểu Tiểu, mượn rượu giải sầu.
Ống kính chuyển đến, Tiểu Tiểu thẳng vào camera, tỏ vẻ đắc ý mỉm :
“Chị dâu đừng giận nữa, Tư Thành chỉ là quen đến chỗ em rồi, khó bỏ thói quen ngay .”
“Em vừa mắng ấy một trận, ấy biết sai rồi.”
“Giờ muộn quá rồi, tối nay để ấy ngủ lại chỗ em nhé.
Mai tỉnh rượu rồi, em nhất định sẽ bảo ấy xin lỗi chị đàng hoàng, không?”
Đoạn cuối video, Tiểu Tiểu còn dịu dàng vuốt tai Tư Thành một cách thân mật, như đang dỗ dành trẻ con:
“Tư Thành à, chị dâu lần này giận thật rồi đó. Hay… tối nay đừng ngủ lại chỗ em nữa nha?”
“Chị ấy đúng, dù sao bọn mình cũng chia tay rồi, nên biết giữ khoảng cách.”
Doãn Tư Thành nhăn nhó, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu:
“Giữ khoảng cách gì chứ? Lúc quen em, con nhỏ Giang Nguyệt Minh đó còn chưa thấy bóng đâu.”
“Đều là người lớn, ai quy định chia tay rồi là phải tuyệt giao?”
“Anh rồi, dù có chia tay, tụi mình vẫn là em, là tốt nhất.
Chị dâu mày chỉ là nhỏ nhen, hay ghen, để ấy nguôi giận là xong thôi.”
Lát sau, Tiểu Tiểu lại gửi thêm một bức ảnh.
Trong ảnh, Doãn Tư Thành nằm trên chiếc giường trải ga màu hồng của ta, ngực để trần.
Một bàn tay trắng nõn đang dùng khăn ướt lau vết rượu trên ngực .
Giọng Tiểu Tiểu vang lên từ cuộc gọi, đầy vẻ “ngây thơ”:
“Chị dâu à, đừng hiểu lầm nha, Tư Thành say quá, quên mất hai đứa đã chia tay, nên theo thói quen chạy vào phòng em thôi…”
“Chị yên tâm, em dỗ ấy ngủ xong sẽ sang phòng bên cạnh.
Em với Tư Thành bây giờ chỉ là em tốt thuần túy thôi, chị đừng nghĩ lung tung nha~”
Tôi bật khổ, tiện tay tải luôn ảnh và video về.
Chuyện Doãn Tư Thành “đi nhầm phòng” thế này, không phải lần đầu.
Nhưng tôi không còn muốn tiếp tục tham gia vào câu chuyện tay ba của bọn họ nữa.
Doãn Tư Thành, chúng ta kết thúc tại đây.
Mở máy tính, vào hộp thư với bức thư mời từ bên kia đại dương, tôi bỗng bật .
Chỉ mới hôm qua, tôi còn vui vẻ từ chối lời mời của sư tỷ, với chị rằng tôi sắp kết hôn.
Tất cả mọi người đều nghĩ, tôi và Doãn Tư Thành sắp có tin vui, đều đang chờ nhận thiệp cưới của chúng tôi.
Tôi bức thư mời mà mình tự tay thiết kế, nhẹ nhàng di chuột, nhấn nút xóa.
Lau khô nước mắt, tính toán múi giờ, đúng lúc này là giờ chị ấy bắt đầu đi .
Tôi mở điện thoại, gọi video cho sư tỷ.
“Nguyệt Nguyệt? Gọi chị sớm thế này, là đã định ngày cưới rồi à?”
“Nói nhanh lên! Chị đã hứa với sư phụ, đến lúc em lấy chồng, chị nhất định sẽ thay cha mẹ em người nhà .”
Ba tôi khi còn sống có mở một tiệm châm cứu xoa bóp, sư tỷ là một trong những đệ tử của ba.
Về sau, chị ra nước ngoài khởi nghiệp, mở vài phòng khám châm cứu tại đó.
Khi ba mất, chị bay mười mấy tiếng về nước, đứng trước mộ ba mà khóc, rằng từ nay ba không còn nữa, chị sẽ là người nhà duy nhất của tôi.
Sau khi tôi xác lập quan hệ với Doãn Tư Thành, chị lại bay về, với tư cách người nhà , mời ấy ăn một bữa cơm.
Cũng chính hôm đó, tôi phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Tiểu.
Rõ ràng là buổi gặp gỡ giữa hai bên gia đình, mà Tiểu Tiểu lại không mời mà đến.
Cô ta còn ngang nhiên , dù chia tay thì và Doãn Tư Thành vẫn là em tốt cả đời.
Bây giờ “ em” sắp cưới vợ, đến “xem mặt” giúp cũng là chuyện… rất bình thường.
Bình thường cái quỷ gì chứ!
Hôm đó, sư tỷ và mấy sư huynh sắc mặt đều rất khó coi.
Nhưng tôi lại chìm đắm trong sự dịu dàng của Doãn Tư Thành, tin vào những lời thề non hẹn biển của rằng sẽ giữ khoảng cách với người cũ, rồi yếu lòng mà tha thứ.
Sau đó, sư tỷ không thêm gì, chỉ lặng lẽ gửi cho tôi một thư mời.
“Nguyệt Nguyệt, em là con duy nhất của sư phụ, nếu không sống vui ở quê nhà, chị luôn sẵn sàng đón em sang đây.”
“Trong đội của chị, vĩnh viễn có một chỗ dành riêng cho em.”
Giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó, sư tỷ đã sớm thấu mối quan hệ giữa Doãn Tư Thành và Tiểu Tiểu.
Chỉ có tôi, vẫn ngu ngốc bị che mắt, bị xoay như chong chóng trong cái “vai chính” ba người.
Nuốt nỗi chua xót vào lòng, tôi gượng gạo nở một nụ với sư tỷ:
“Không còn đám cưới nào cả. Em với Doãn Tư Thành, chia tay rồi.”
Sư tỷ khựng lại một lúc: “Là vì… người cũ của cậu ta sao?”
Tôi gật đầu, chua chát kể lại mọi chuyện xảy ra tối qua.
Bạn thấy sao?