3
Tôi khẽ nhíu mày, hơi bực bội mở miệng:
“Cậu không mời tôi, đây là căn nhà của tôi…”
Chữ “nhà” còn chưa kịp ra, thì đã bị Tạ Kiến Văn ngắt lời.
Hắn đầy đắc ý, khuôn mặt không giấu nổi sự khinh bỉ:
“Đã không mời, cậu còn mặt dày đến nhà tôi gì? Nhà tôi đầy mùi tiền, không hợp với loại nghèo kiết xác mà ‘ý chí cao cả’ như cậu đâu!”
“Hay là… sau hơn mười năm, cuối cùng cậu cũng ngộ ra giá trị của tiền bạc, hối hận vì năm xưa đã không đứng cùng phe tôi? Giờ định nuốt lời, đến chó trung thành của tôi chắc?”
Tôi và Tạ Kiến Văn vốn thuộc hai thế giới khác nhau.
Năm hai đại học, hắn tìm đến tôi xin giúp đỡ để khỏi bị trượt môn.
Hắn đưa tôi 500 tệ, vừa dụ dỗ vừa dọa dẫm, bắt tôi giúp hắn gian lận trong kỳ thi tháng.
Tôi cầm tiền xong lập tức đi báo thầy giáo, khiến hắn bị xử lý kỷ luật, từ đó hai bên kết thù.
Vì hắn chuyện khắp nơi nên tôi buộc phải chuyển trường ra nước ngoài.
Trải qua bao năm bôn ba, cuối cùng mới quay lại trong nước.
Tình cờ tôi gặp lại Lâm Vân Hinh, rồi bắt đầu hẹn hò với ấy…
Tôi lắc đầu:
“Dù có quay lại một trăm lần, tôi cũng sẽ không giúp cậu gian lận.”
Giọng tôi rất chắc chắn, Tạ Kiến Văn lại cho là tôi đang cố cứng miệng:
“Đừng có giả bộ nữa! Loại người như cậu, tôi quá hiểu rồi.”
“Mấy thằng học sinh nhà quê cứ tưởng chăm chỉ học hành là có thể vượt mặt ba đời nỗ lực của bọn tôi.”
“Để rồi khi ra đời mới phát hiện, học giỏi lắm thì cũng chỉ đủ để đầy tớ cho bọn nhà giàu như tôi mà thôi.”
“Nhưng tôi ấy mà, từ trước đến nay rộng lượng lắm. Nếu bây giờ cậu quỳ xuống gọi tôi một tiếng bố, dập đầu xin lỗi, liếm sạch bùn đất dưới chân tôi, tôi sẽ ban cho cậu một cơ hội.”
4
Bên dưới khán đài, cả đám người lên nắc nẻ.
Những kẻ này ngày xưa ở đại học đã hay hùa theo Tạ Kiến Văn bắt nạt người khác.
Không ngờ mấy năm sau bước vào xã hội lại càng tệ hơn.
Chúng không những không thay đổi, mà còn biến chất rõ rệt.
Vài đứa còn hùa theo hô hào:
【Cho cơ hội mà còn không biết quý, gọi một tiếng bố đổi lấy cả đời phú quý đó!】
【Còn không mau quỳ xuống gọi bố, liếm giày đi, giờ mà còn sĩ diện thì chỉ thiệt thân.】
【Đúng đấy, đừng có vì chút tự trọng rẻ tiền mà quên mất mục đích đến đây gì!】
【Tổng giám đốc Tạ nhà chúng tôi đâu phải ai cũng lọt vào mắt , cậu nên biết ơn đấy!】
…
Tôi biết lý với bọn này chỉ phí lời, nên không đáp lại, chỉ bình thản Lâm Vân Hinh.
“Tôi sẽ dẫn em về ra mắt bố mẹ, em lại lấy lý do muốn ở nhà ăn Tết với ba mẹ em để từ chối.”
“Vậy sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Hay là… Tạ Kiến Văn chính là ba mẹ của em à?”
Tạ Kiến Văn giả vờ bừng tỉnh:
“Ồ, thì ra cậu đến đây tìm nữ thần Lâm à?”
Nói đến đây, hắn càng tỏ vẻ đắc ý, siết chặt Lâm Vân Hinh trong vòng tay:
“Bảo bối, không phải em em độc thân, chỉ mỗi thôi sao? Vậy cái thằng nghèo rớt này là sao ?”
Từ lúc tôi xuất hiện, sắc mặt Lâm Vân Hinh đã tái nhợt, cực kỳ khó coi.
Nghe đến đây, ta trừng mắt tôi, rồi nhổ một ngụm:
“Anh đúng là ghê tởm! Tôi từ chối bao lần rồi, không hiểu à? Còn bám theo tôi đến tận đây?”
“Tôi phải bao nhiêu lần nữa mới chịu buông tha tôi? Tôi không bao giờ nổi một thằng nghèo hèn như đâu!”
“Lúc trước tôi nể học chung nên không gọi công an, không mất mặt, mà vẫn mặt dày!”
“Anh nghĩ tôi sẽ bỏ Kiến Văn để đến gặp mấy ông bà thợ hồ ở công trường của à?”
“Tôi cho biết, Kiến Văn tốt hơn một ngàn lần, một vạn lần!”
“Anh thậm chí còn không xứng liếm bùn dính trên giày ấy!”
“Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo . Chúng ta kết thúc rồi. Nếu còn theo dõi tôi như thằng biến thái nữa, đừng trách tôi không nể mà báo công an tống vào tù!”
5
Tạ Kiến Văn nghe thì tươi rói, còn hôn lên má Lâm Vân Hinh một cái:
“Bảo bối, thích nhất là em biết thời thế như đấy!”
Lâm Vân Hinh không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại còn như trút gánh nặng, có vẻ đang sợ Tạ Kiến Văn hiểu lầm mối quan hệ giữa ta và tôi.
Tôi chỉ thấy nực .
Tôi cứ tưởng câu hỏi của mình sẽ khiến ta áy náy, ai ngờ lại bị ta lật mặt không thương tiếc, còn bôi tôi thành tên biến thái theo dõi.
Hình tượng nữ thần lạnh lùng ngày trước sụp đổ ngay trong khoảnh khắc đó.
Tôi thấy xấu hổ cho chính mình — xấu hổ vì đã từng một người đàn bà như , đến mức chỉ muốn tát cho mình vài cái.
Thấy tôi tức giận, Tạ Kiến Văn càng khoái chí, hắn ra hiệu cho mấy đứa học.
Bạn thấy sao?