Sau khi tốt nghiệp đại học, gia đình tôi đã mua cho tôi một căn nhà trả toàn bộ bằng tiền mặt.
Gia đình trai tôi cũng không chịu thua kém, cố gắng xoay xở đủ tiền đặt cọc cho cậu ấy mua nhà, mỗi tháng còn phải trả khoản vay 6.000 tệ.
Tôi không nên lời: “Một tháng cậu kiếm 6.500, trả xong tiền nhà thì sống bằng gì?”
Còn phải nhà, còn phải ăn uống, cậu định sống trong hang núi chắc?
Ai ngờ trai tôi lại ỡm ờ dụi đầu vào tôi, tạo dáng trái tim bằng tay: “Chẳng phải còn có em sao, bảo bối, cầu xin nữ đại gia bao nuôi~~”
Tôi lớn tiếng : “Xin lỗi nhé, phụ nữ thời đại mới chúng tôi không có hứng từ thiện đâu!”
1
Sau khi tốt nghiệp đại học, người nhà đều hy vọng tôi có thể thi đậu biên chế sự nghiệp ở thành phố H.
Để tôi có thêm lực, ông bà nội treo thưởng 200.000 tệ, ba mẹ thì hứa tặng hẳn một căn nhà.
“Hễ thi đậu là tất cả đều là của con!”
Tôi cảm thấy mọi người vẫn còn xem tôi như đứa trẻ con, hành này chẳng khác gì hồi nhỏ dụ tôi chích ngừa bằng cách mua kẹo mút.
Tất nhiên, tôi hiểu tấm lòng của gia đình.
Vì , để đạt phần thưởng, và quan trọng hơn là để họ yên tâm, tôi đã gác đầu lên xà nhà, dùi đâm vào đùi, đội sao theo trăng, vượt mọi gian nan…
Cuối cùng cũng không phụ lòng mong mỏi, tôi đã thi đậu!
Cả nhà ăn mừng rộn ràng, ba mẹ lập tức thực hiện lời hứa, đưa tôi đến H thị mua nhà.
“Người ta thị trường bất sản giờ không ổn định, bây giờ mua liệu có hợp lý không?”
Đối mặt với giá nhà cao ngất ở đây, tôi cũng chần chừ.
Nhưng ba mẹ tôi lại rất kiên quyết: “Duệ Duệ, con là con , việc ở đây thì cũng phải có chỗ đặt chân. Sau này lấy chồng, căn nhà này cũng là điểm tựa của con!”
Họ còn nhất quyết trả toàn bộ bằng tiền mặt, không để tôi gánh một đồng nợ nào, khiến tôi cảm đến đỏ cả mắt.
“Ba mẹ, ba mẹ thật tuyệt vời!”
Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp ba mẹ thật tốt!
Cùng lúc đó, còn có một tin vui khác.
Bạn trai tôi – Hách Bằng – cũng thi đậu biên chế ở H thị, chỉ là chúng tôi thuộc hai cơ quan khác nhau.
2
Hách Bằng là học đại học của tôi, chúng tôi nhau từ thời sinh viên.
Sau khi tốt nghiệp, bè trong lớp mỗi người một ngả, số đôi còn ở bên nhau chẳng mấy cặp.
Bạn bè nghe tin cả hai chúng tôi đều đã “lên bờ” (thi đậu biên chế), lại còn cùng ở H thị, ai nấy đều chúc mừng, bảo rằng chắc sắp có hỷ sự.
Nhưng tôi thì không muốn kết hôn sớm như .
Tôi thấy mình còn trẻ, còn muốn ngắm thế giới.
Tôi cần thời gian để việc, tập thể dục, đọc sách, thi bằng cấp – để giàu cho bản thân.
Tôi còn nhiều ước mơ chưa thực hiện, hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện ổn định.
Nhưng rõ ràng Hách Bằng thì không nghĩ .
Từ sau khi công việc của cả hai ổn định, ấy liên tục nhắc đến chuyện “kết hôn”.
Mỗi lần tôi lảng tránh, lại than phiền rằng tôi “không định chịu trách nhiệm với ”.
Sau khi biết gia đình tôi mua nhà trả toàn bộ, còn tỏ ra không vui.
“Sao em không bàn với trước một tiếng?”
Tôi hỏi lại: “Ba mẹ em trả toàn bộ, sao lại phải bàn với ?”
Dĩ nhiên ai bỏ tiền thì người đó có quyền quyết định.
Hách Bằng bĩu môi : “Nhưng đến nước này rồi, lẽ ra mình nên tính chuyện cùng nhau mua nhà, rồi kết hôn chứ!”
Cùng nhau mua? Tính sao đây?
Ba mẹ tôi mua nhà là để bảo đảm cho tôi, nếu mua chung với thì ý nghĩa đã khác rồi.
Tôi : “Đến nước này là nước nào? Hai đứa mình còn chưa có chữ nào trong bát tự kìa!”
Thế Hách Bằng lại hùng hồn : “Bảo bối, rất nghiêm túc với cảm này! Chuyện lớn chuyện nhỏ đều với em, quen em là để cưới, nhớ kỹ! Trong tương lai của em nhất định phải có !”
Tôi: “……”
Câu này thường chỉ có tổng tài bá đạo mới ra, mà hiện tại ta cùng lắm chỉ là… kẻ bá đạo mà nghèo.
Nhưng tôi vốn là người thật thà, mỗi lần , trong lòng tôi lại dấy lên chút áy náy.
Cứ cảm thấy mình chỉ lo chơi bời, không chịu trách nhiệm.
Sau đó, để chứng minh bản thân thật sự muốn kết hôn, Hách Bằng cũng mua một căn hộ ở H thị.
3
Sau khi Hách Bằng mua nhà, ta liền công khai khoe khoang trên vòng bè.
Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, bình luận:
“Quá đỉnh!”
“Giỏi thật!”
“Mọi thứ đã đủ cả, chỉ còn chờ kết hôn thôi!”
Thấy ta đắc ý như , tôi chẳng biết gì, bèn hỏi:
“Không phải trước đó còn chưa đủ tiền đặt cọc sao, vội cái gì chứ?”
Nhà Hách Bằng không giàu.
Ba mẹ đều là công nhân thất nghiệp, không có công việc ổn định.
Vì cuộc sống mưu sinh, ba đi sửa xe cho một gara, mẹ thì bày một quầy nhỏ bán đồ ăn sáng trước cửa nhà.
Hai người vất vả từ sáng sớm đến tối mịt, nhọc nhằn nuôi ăn học.
Lúc mới quen Hách Bằng, tôi không để ý lắm đến điều kiện gia đình .
Tình thời đại học vốn đơn thuần, hiếm ai nghĩ xa.
Sau này, khi ba mẹ tôi nghe về hoàn cảnh nhà , họ không phản đối cũng chẳng ủng hộ, chỉ :
“Ba mẹ người ta siêng năng như , vẫn sống . Quan trọng là xem thằng bé đó có phẩm chất tốt hay không.”
Lời thì là thế, tôi thừa hiểu, nhà Hách Bằng và nhà tôi thực sự không cùng một đẳng cấp.
Ba tôi là giảng viên đại học, mẹ là quản lý ngân hàng, ông bà nội ngoại đều có điều kiện tốt, nhà tôi có thể là khá giả.
Là con độc nhất trong một gia đình trung lưu, từ nhỏ đến lớn tôi chẳng thiếu thốn gì, cả vật chất lẫn tinh thần đều đầy đủ.
Ba mẹ tôi thường :
“Con nhận rất nhiều thương, thì sẽ không cảm thấy thiếu thốn, lại càng không dễ bị mấy cậu trai hư dụ dỗ.”
Tôi hay trêu lại rằng họ quá lo xa.
Nói đi cũng phải lại, lần này nhà Hách Bằng đã gom góp đủ một triệu để tiền đặt cọc mua nhà.
Nghe thì nhiều thật, số tiền đó gồm: ông bà nội góp ba trăm ngàn từ khoản dành dụm cuối đời, ba dì của mỗi người góp mười vạn.
Một người mua nhà, rút cạn tiền tiết kiệm của cả đại gia đình.
Kinh khủng hơn là, ta còn vay gần hai triệu.
Với mức lương “ổn định” như , không biết bao giờ mới trả nổi.
Vậy mà Hách Bằng lại chẳng chút lo lắng, còn hào hứng với tôi:
“Bảo bối, sau này chỗ đó sẽ là tổ ấm nhỏ của chúng mình!”
Tôi không biết nên đáp lại thế nào.
Nhà mà ta mua thì gần nơi việc của , còn cách chỗ tôi rất xa.
Thành phố H thì siêu rộng, có nhiều quận hành chính; nếu tôi thực sự chuyển đến sống ở đó, thì mỗi ngày đi về sẽ tốn ít nhất hai đến ba tiếng di chuyển.
Hách Bằng hoàn toàn không nhận ra sự im lặng của tôi, vẫn mải chìm đắm trong niềm vui mua nhà, tiếp tục mơ mộng về tương lai.
Một lúc sau tôi mới nhớ ra:
“À đúng rồi, mỗi tháng phải trả nợ bao nhiêu?”
Tiền công quỹ nhà nước của chúng tôi mỗi tháng hơn 4.000, không hề ít.
Nhưng ta vay số tiền lớn như , áp lực chắc chắn sẽ rất lớn.
Không ngờ Hách Bằng “ừm” một tiếng, rồi nhỏ giọng :
“Trừ tiền công quỹ ra thì vẫn còn phải trả 6.000 nữa!”
“6.000?!”
Tôi kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
4
Tôi ngẩn ra mấy giây, mới :
“Tiền lương mỗi tháng của là 6.500, trừ đi 6.000 thì còn lại 500, đủ gì chứ?”
Dù tôi không giỏi toán lắm, cũng nhanh chóng tính ra thu nhập của Hách Bằng gần như âm.
“Nhà mua là nhà đang xây, phải mất hai năm mới giao. Tính cả thời gian trang trí thì ít nhất hai năm rưỡi mới dọn vào ở . Nhà lại không ở đây, chẳng lẽ không cần chỗ ở tạm sao?”
Hách Bằng cố ra vẻ nhẹ nhàng:
“Hai năm rưỡi thôi mà, trôi qua nhanh lắm, ở đâu cũng hết!”
Tôi suýt bật :
“Thế còn ăn uống thì sao? Anh không tiêu tiền chắc? Định sống bằng gió à?”
Thời buổi này, tôi thực sự không hiểu 500 tệ mỗi tháng đủ gì.
Hách Bằng vòng tay ôm vai tôi, dịu giọng :
“Bảo bối, chẳng phải vẫn còn em đó sao!”
Anh ta tác trái tim:
“Chị đại, cầu bao nuôi…”
Tôi ngẩn ra:
“Ý là, định ăn của tôi, uống của tôi, ở nhà tôi?”
Rồi gom hết tiền tiết kiệm để trả nợ mua căn nhà chẳng liên quan gì đến tôi.
Quả là tính toán tuyệt vời khiến tôi chết lặng.
Hách Bằng nũng nịu :
“Đừng nghe khó nghe thế chứ. Em có thể xem như vệ sĩ 24/7 kiêm… công cụ ấm giường mà!”
“Em nghĩ xem, một mình em ở căn nhà lớn như không thấy sợ sao? Những khác còn phải mua giày nam đặt ở cửa giả vờ có trai, còn em thì không cần giả bộ nữa luôn!”
“……”
Tôi thản nhiên :
“Vậy tôi còn phải cảm ơn chắc?”
Hách Bằng hề hề:
“Không cần đâu, rất dễ nuôi mà. Em chỉ cần lo ba bữa cơm mỗi ngày, tiện tay giúp giặt đồ nữa là rồi! Aizz, nghĩ mà xem, thật hạnh phúc, sau này còn ăn món em nấu!”
Tóm lại, ngoài chuyện ăn của tôi, ở nhà tôi, tiêu tiền tôi, giờ còn muốn tôi đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ — tiện thể ngủ chung với ta.
Bạn thấy sao?