3.
Phản ứng của ta còn mạnh hơn tôi tưởng. Tôi nghiến chặt răng, thái dương giật từng cơn đau nhói.
"Trần Minh."
Tôi gọi cả họ lẫn tên ta. Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm trên khuôn mặt ta cứng đờ lại.
Tôi đổi dép, bước đến ngồi xuống bên cạnh ta, như không có chuyện gì xảy ra, cố tỏ ra nhẹ nhàng :
"Tôi theo dõi gì? Chẳng qua lúc tôi về, có hàng xóm bảo giúp bên cạnh lấy hàng thôi."
"Anh tiện thể lấy hộ thôi. Đang đi nhận hàng thì thấy có bưu kiện của Tiểu Hiểu nên cầm về giúp." Anh vừa chơi game vừa lạnh nhạt đáp.
"Lần sau có lấy hàng thì hỏi tôi một tiếng nhé, cái thùng này nặng lắm." Tôi cố tìm cho ta một lối thoát.
Nghe tôi , Trần Minh chẳng hề ngạc nhiên. Bởi bao năm qua vẫn thế, dù ta gì, tôi đều nhẫn nhịn.
Tịch Hoan Hoan từng , đến cả Ninja Rùa cũng không nhịn giỏi bằng tôi. Cô ấy đúng. Nhưng giờ đây, tôi bắt đầu thấy chán ngán kiểu sống này rồi.
"Vợ ơi, em đúng là nuôi phí cả đống thịt trên người. Một cái hộp nhỏ mà cũng ôm không nổi." Anh ta hời hợt , rồi tiện miệng tiếp: "Thôi, lần sau đồ lớn cứ gửi cho , đi lấy hộ."
Sau này, tôi mới biết trên mạng có một từ gọi là PUA – chính là kiểu này.
Tôi cao 1m68, nặng 110 cân, nào có béo như ta ?
Tôi chẳng buồn để ý đến ta nữa, quay lưng vào phòng ngủ.
Bên ngoài, Trần Minh vẫn đang gọi tôi:
"Vợ ơi, đói rồi, em mau nấu cơm đi."
Lần đầu tiên trong đời, tôi không muốn để ý đến ta.
Mùi hoa lan thoang thoảng vẫn quanh quẩn bên chóp mũi, bàn tay cầm điện thoại của tôi siết chặt dần.
Hai người họ phải gần nhau đến mức nào thì mùi nước hoa của ta mới bám lên người ta? Là ôm ư? Hay còn hơn thế nữa...
Tôi không ngăn bản thân mình suy nghĩ lung tung, cũng chẳng thể kìm nén cơn giận.
Nhưng xen lẫn trong cơn tức giận, lòng tôi lại trống rỗng vô tận.
Yêu một người không mình, thực sự… chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Tôi mở điện thoại, đặt mua một chiếc camera siêu nhỏ.
Bên ngoài, Trần Minh dường như chờ lâu quá, mất kiên nhẫn nên đi đến, mở cửa phòng ngủ.
"Vợ? Em sao thế?"
Tôi quay lại, khẽ mỉm với ta.
"Chồng à, hôm nay em hơi mệt, gọi đồ ăn ngoài đi nhé?"
Trần Minh nhíu mày tôi hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý:
"Được rồi, đừng ăn ngoài nhiều quá, em xem gần đây bụng nhỏ cũng lộ ra rồi kìa."
Tôi đưa tay chạm lên bụng mình, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Biết đâu em có thai thì sao?"
"Không thể nào!" Trần Minh gần như thốt lên theo phản xạ.
Tôi thẳng vào ta, bình tĩnh hỏi lại:
"Sao lại không thể?"
Anh ta không trả lời, chỉ bực bội vò đầu, sau đó quay lưng bước ra ngoài.
4.
Chiếc camera siêu nhỏ giao đến vào ngày hôm sau.
Tôi lắp nó ngay bên ngoài cửa, điều chỉnh góc quay hết lần này đến lần khác, cho đến khi nó hướng chính xác vào khoảng trống giữa nhà tôi và nhà hàng xóm.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, điện thoại tôi bỗng vang lên.
Là Trần Minh gọi.
"Vợ à, hôm nay phải tăng ca, sẽ về muộn."
"Không phải hôm nay đã hẹn về nhà bố mẹ ăn cơm sao?" Tôi hỏi ta.
"Có việc gấp, em về một mình đi."
Cúp điện thoại, không hiểu sao, mùi hoa lan nhàn nhạt lại thoảng qua chóp mũi tôi lần nữa.
Nhíu mày, tôi tìm số của Giang Đại Hữu – đồng nghiệp của Trần Minh.
"Lão Giang, hôm nay bên các có tăng ca không?"
"Không có đâu, dạo này cục lao kiểm tra gắt vụ 996, lãnh đạo còn sợ nữa là."
Nụ trên môi tôi cũng dần tắt.
"Phải ha, ngay cả lãnh đạo còn sợ, mà nhà tôi Trần Minh lại chẳng hề sợ chút nào."
Dù chậm hiểu đến đâu, Giang Đại Hữu cũng cảm nhận điều gì đó không ổn.
"Em dâu, hai người…"
Tôi khẽ hai tiếng.
"Không sao, phiền rồi, lão Giang."
Cúp điện thoại, đầu óc tôi bỗng trống rỗng.
Trong lòng tôi bất giác nảy ra một suy nghĩ—ly hôn.
Chính tôi cũng sững sờ khi hai chữ đó xuất hiện trong đầu.
Từ năm 16 tuổi, giấc mơ của tôi chính là gả cho Trần Minh. Vậy mà bây giờ, tôi lại muốn rời xa ta.
Tôi mở ứng dụng ngân hàng. Trước đây, thẻ tín dụng của Trần Minh vẫn do tôi thanh toán. Mãi đến ba tháng trước, ta mới không cho tôi quản nữa.
Có lẽ tôi có thể kiểm tra lịch sử giao dịch để tìm ra ta đang ở đâu.
Kết quả trên màn hình khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Từ vé xem hòa nhạc đến túi xách, trang sức, chỉ trong ba tháng mà số tiền chi tiêu đã lên đến 200.000.
Bằng cả hơn nửa năm lương của ta.
Thế , trong số những món đồ này, không có thứ nào dành cho tôi.
Nửa năm qua, mọi chi tiêu trong nhà đều dựa vào thu nhập của tôi, còn ta thì sao? Đem hết tiền đi kẻ n g u ngốc, cung phụng người khác.
Chúng tôi, quả nhiên đều là những con "chó liếm" xuất sắc.
Giao dịch gần nhất diễn ra mười phút trước.
Người nhận tiền là một cửa hàng trang sức nổi tiếng, nơi mà một chiếc nhẫn rẻ nhất cũng tốn ít nhất hai tháng lương của Trần Minh.
Lần này, ta đã quẹt 64.388.
Tôi nhớ lại cặp nhẫn cưới của chúng tôi, chỉ là một đôi nhẫn trơn đơn giản, tổng cộng chưa đến 3.000.
Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi trào lên một cảm giác không thể gọi tên.
Bạn thấy sao?