Tôi là một người Miêu Cương, từ nhỏ đã sống cùng độc trùng và cổ độc, máu trên người tôi có thể giải trăm thứ độc.
Một Phật tử trong giới thượng lưu ở thủ đô đã giao kèo với tôi: chỉ cần tôi cứu thanh mai trúc mã của ta tỉnh lại, ta sẽ cưới tôi.
Tôi đồng ý!
Nhưng khi tôi cứu Giang Tuyết Mai tỉnh lại, thì trước ngày cưới, Tôn Cẩm Hằng lại bất ngờ cưới ta, biến tôi thành trò .
Tôi chạy đi chất vấn, ta chỉ nhạt, ngón tay khẽ vuốt chuỗi Phật châu trên tay.
“Đồng ý với chỉ là kế tạm thời. Một con nhỏ từ rừng rú chui ra như , lấy gì xứng với tôi?”
Giang Tuyết Mai thậm chí còn sai người hầu lột sạch quần áo tôi, ném tôi ra khỏi nhà họ Tôn.
“Cô cũng không soi lại mình là cái thứ gì mà cũng dám mơ tưởng cưới Cẩm Hằng!”
Tôi không nổi giận.
Trước kia còn định, đợi khi nuôi xong bản mệnh cổ trùng thì tha cho bọn họ một mạng.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng cần thiết nữa.
1
Quần áo trên người tôi bị người hầu của Giang Tuyết Mai xé nát như giẻ rách.
Dù có cố mặc lại cũng không thể che cơ thể đang trần trụi.
Tôi bị ném ra vệ đường, trần như nhộng, không ít người chỉ trỏ, ánh mắt đầy ham muốn và khinh bỉ.
May mà có một bác tốt bụng đi ngang qua, đưa tôi một chiếc áo khoác.
Bên tai tôi vang lên tiếng nhạt đầy khinh thường của Tôn Cẩm Hằng.
“Làm hoang dã trong rừng núi bao năm, giờ cũng biết xấu hổ mà che thân rồi à?”
Tôi ngẩng đầu , ta ngồi trong một chiếc Maybach đen bóng.
Trên cổ tay là chuỗi Phật châu đã cao tăng khai quang.
Danh là Phật tử, những việc ta hoàn toàn đi ngược với đạo Phật.
“Tôn Cẩm Hằng, là Phật tử, đã từng hứa với tôi mà giờ lại nuốt lời. Đây là đạo đức của Phật tử sao?”
“Vì cứu Giang Tuyết Mai, mấy ngày nay tôi đã hiến hơn một cân máu tươi! Trong lòng không có lấy chút áy náy nào sao?”
Tôi kéo chặt áo khoác trên người, sắc mặt vẫn còn tái vì mất máu liên tục.
“Là do ngu thôi!”
Anh ta vẫn lạnh tanh, ngồi trong xe nên tôi không thấy rõ nét mặt.
Chỉ có ngón tay đang vuốt Phật châu khựng lại một chút.
“Đừng lấy cái danh đó ra ép tôi. Cô đã biết tôi là Phật tử thì cũng nên biết, việc tôi đều do tôi quyết. Không ai có thể ràng buộc tôi!”
Tôi bật .
Cười đến mức toàn thân run rẩy.
Tôi không phải chưa từng nghĩ đến việc ta sẽ nuốt lời, chỉ là tôi cho rằng kể cả bị lừa cũng chẳng sao.
Dù gì tôi cũng chưa từng thật lòng muốn lấy ta.
Chỉ là không ngờ, hành vi hôm nay của ta lại có thể khiến tôi giận đến mức này.
Hôm qua tôi còn phân vân có nên tha cho ta một con đường sống.
Bây giờ thì ta đã giúp tôi đưa ra quyết định rồi.
Thấy tôi vẫn còn tâm trạng .
Bên cạnh, Giang Tuyết Mai ghé sát tai tôi, giọng đầy cay độc thì thầm:
“An Thanh Lạc, chỉ với mà cũng dám tranh giành Cẩm Hằng với tôi à? Hy vọng lát nữa vẫn còn nổi!”
“Giang Tuyết Mai, tôi từng cứu , đối xử với ân nhân cứu mạng như sao?”
Ánh mắt ta đầy châm chọc, sắc mặt lạnh băng.
“Ân nhân cứu mạng? Cô chỉ là đồ hạ tiện, máu cứu tôi là phúc đức tám đời nhà đấy! Cô còn nên cảm ơn tôi vì không chê máu bẩn của !”
Vừa dứt lời, ta liền giật phăng chiếc áo khoác trên người tôi.
Ánh mắt kiêu căng, quay người lên xe, cùng Tôn Cẩm Hằng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt của những người đi đường đều hiện rõ sự thèm khát cháy bỏng chằm chằm vào tôi.
Cho đến khi tôi đi ngang một ngã rẽ.
Bất ngờ, mấy gã đàn ông to khỏe xuất hiện, kéo tôi vào một con hẻm tối om.
Bốn người vây tôi lại từ bốn phía, trên mặt là những nụ dơ bẩn và đê tiện.
“Nơi này là khu biệt thự, xung quanh đầy camera, các người không sợ bị bắt à?”
Tôi bình tĩnh vô cùng, chẳng hề hoảng loạn.
“Cô em à, tới nước này rồi thì đừng hòng chạy nữa. Cũng không giấu gì, mấy cái camera xung quanh đây từ lâu đã bị Giang cho người tắt hết rồi!”
“Tối nay bọn nhất định sẽ cho em ‘vui vẻ’ một trận ra trò!”
Nghe , tôi bỗng thấy yên tâm hẳn.
Một con rết đen bóng chui ra từ mái tóc dài rối tung của tôi.
Rồi từng đàn nhện nhỏ lốm đốm bò kín hai bàn tay.
Con hẻm đen như mực lập tức trở nên im phăng phắc.
Chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng hét thất thanh vì hoảng sợ…
Nhưng rồi rất nhanh, mọi âm thanh đều biến mất không chút dấu vết.
2
Rời khỏi con hẻm, tôi quay về khách sạn.
Trên người là bộ quần áo vội vã lột từ kẻ xấu, trông vừa nhếch nhác vừa tội nghiệp.
Thực ra, tôi bước chân ra khỏi núi rừng Nam Cương cũng không phải tự nguyện.
Bạn thấy sao?