Hôn ước với Tôn Cẩm Hằng cũng không phải tôi chủ đề xuất.
Là ta tìm đến bản làng chúng tôi, mang theo chuỗi Phật châu – vật chứng minh thân phận Phật tử giới thượng lưu của ta.
Trưởng làng , trước đây bản làng nợ nhà Phật một nhân quả.
Khi có người mang chuỗi Phật châu này đến, nghĩa là đến lúc chúng tôi phải hoàn trả.
Là người duy nhất trong bản có thể điều khiển cổ trùng thuần thục, tôi bắt buộc phải theo Tôn Cẩm Hằng rời khỏi núi rừng.
Phải công nhận, thời gian ấy, tôi đã thật sự rung vì ta.
Lần đầu tiên tôi biết, ngoài cổ trùng ra, thế giới này còn có quá nhiều điều thú vị.
Anh ta đưa tôi đến công viên giải trí, ngồi tàu lượn siêu tốc gào thét thỏa thích.
Ngồi trên vòng quay khổng lồ lãng mạn, ngắm ánh đèn rực rỡ khắp thành phố.
Tôi còn nhớ, ta từng : có lời đồn rằng nếu hôn nhau khi vòng quay lên đến đỉnh, thì đó sẽ chúc phúc.
Không hiểu sao, lúc nghe câu đó, tim tôi còn đập nhanh hơn cả lúc thuần phục cổ vương.
Sau khi chơi xong, ta đích thân vào bếp nấu cho tôi ăn.
Dù đồ ăn không ngon, thấy vẻ mặt vừa lúng túng vừa đáng thương của ta, tôi lại cảm thấy ta còn đáng hơn cả những con trùng của tôi.
Tôi cũng từng thấy dáng vẻ bá đạo và khí chất mạnh mẽ của ta trong giới thượng lưu, là người một không ai dám hai.
Không biết ta biết sinh nhật tôi từ khi nào.
Tối hôm đó, ta dẫn tôi ra bờ sông, cùng xem một màn pháo hoa không thể nào quên.
Ngay lúc pháo hoa rực rỡ nhất, ta nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hơi thở nóng rực phả bên tai.
“Thanh Lạc, chờ em cứu Tuyết Mai tỉnh lại, chúng ta kết hôn nhé.”
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự đã bị ta cho rung đến ngẩn ngơ.
Dù tim đau như dao cắt, tôi vẫn không chút do dự mà gật đầu đồng ý.
Những ngày sau đó, tôi dốc toàn tâm toàn lực để cứu sống Giang Tuyết Mai.
Vậy mà tôi không thể ngờ – tất cả những gì Tôn Cẩm Hằng … chỉ là một màn kịch lừa tôi!
Chẳng lẽ chưa ai từng với ta…
Có thể đụng chạm bất kỳ ai, đừng bao giờ đến con Miêu tộc ở Nam Cương!
Lừa gì cũng , tuyệt đối đừng bao giờ lừa gạt cảm của con Nam Cương!
Vừa về đến khách sạn, tôi phát hiện toàn bộ hành lý của mình đã bị vứt ra ngoài đường.
Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện thì bảo vệ khách sạn đã lên tiếng trước.
“Cô An, xin lỗi . Vì đã lâu không thanh toán tiền phòng nên chúng tôi buộc phải thu dọn đồ của .”
“Sao có thể? Rõ ràng Tôn Cẩm Hằng từng … khách sạn này là của ta mà!”
Vừa ra câu đó, tôi khựng lại ngay lập tức.
Bảo vệ đối diện tôi với ánh mắt vừa thương vừa chế giễu.
Phản ứng xong, tôi cũng bật .
Hóa ra ta định ép tôi đến đường cùng, muốn tôi biến khỏi thủ đô này hoàn toàn.
Lúc đó, bảo vệ lại mở miệng lần nữa:
“Cô An, nếu tôi là thì nên rời khỏi đây sớm một chút. Ở thành phố này, không ai dám đối đầu với cậu Tôn đâu.”
Nhưng tôi thì lại không tin cái gọi là “không ai chống nổi” đó.
Kéo theo chiếc vali cũ, tôi lặn lội tìm khắp các khách sạn quanh khu vực.
Câu trả lời nhận hoặc là “hết phòng”, hoặc là “chúng tôi không nhận khách như ”.
Dù có nơi ban đầu còn phòng, sau khi thấy chứng minh thư của tôi, lập tức đổi thái độ và đuổi thẳng cổ.
Đến lần thứ mười ba bị đuổi khỏi khách sạn, chiếc điện thoại “cục gạch” cũ kỹ trong tay tôi đổ chuông.
“An Thanh Lạc, không tìm chỗ ở đúng không? Tao cho mày biết, cái loại hạ tiện như mày chỉ xứng sống chung với chuột trong cống rãnh thôi!”
“Chỉ cần tao còn sống, thì mày đừng mơ có chỗ đứng ở đây!”
Không cần đoán cũng biết đó là giọng của Giang Tuyết Mai.
Tôi thật không hiểu nổi, không biết ta lấy đâu ra nhiều hận thù với tôi đến .
Rõ ràng người có quyền hận là tôi mới đúng.
Tôi hiến máu cứu mạng ta, cuối cùng lại bị ta cướp mất vị hôn phu, còn bị sỉ nhục không thương tiếc.
Nhưng với những người con điều khiển cổ trùng như chúng tôi,
Trả thù là một nghệ thuật – phải thật tinh tế, thật chậm rãi… để kẻ thù cảm nhận từng chút một của nỗi sợ hãi.
3
Cuối cùng thật sự không còn khách sạn nào nhận tôi nữa, tôi đành tạm trú qua đêm ở công viên.
Trời chưa sáng hẳn, tôi đã bị tiếng rao hàng bên đường đánh thức.
Không ngờ mới sớm thế mà lại gặp Tôn Cẩm Hằng.
Anh ta đi cùng Giang Tuyết Mai, là định đến ngôi chùa ở phía nam thành phố cầu phúc.
Lúc này tôi mới sực nhớ – trước khi rời núi, trưởng làng có dặn tôi nên đến chùa một chuyến.
Chỉ là dạo gần đây bị cuốn vào mớ lừa gạt của Tôn Cẩm Hằng, tôi đã hoàn toàn quên mất.
Tôi lặng lẽ đi theo sau hai người đến chùa.
Do quen leo trèo trong rừng sâu núi thẳm nên hơn một nghìn bậc thang lên chùa với tôi chẳng là gì.
Ngược lại, Tôn Cẩm Hằng và Giang Tuyết Mai cứ đi vài trăm bậc là lại nghỉ nửa ngày.
Bạn thấy sao?