“Nghe tổng giám đốc Tôn là Phật tử, không gần nữ sắc. Giờ lại thì chắc chỉ là chưa gặp đúng người thôi nhỉ!”
“Thần y An mới vừa xuất hiện mà đã khiến tổng giám đốc nhà ta thần hồn điên đảo!”
Tôi chỉ , không đáp lời.
Phía sau tôi, Tôn Cẩm Hằng cố nặn ra nụ gượng gạo, lại chẳng thể lời nào, chỉ biết uống rượu đỏ trong tay liên tục để lấp liếm.
Không bao lâu sau, nhân vật chính của buổi tiệc – Giang Tuyết Mai – cũng xuất hiện.
Vừa vào sảnh, ta lập tức thấy tôi đang đứng giữa đám đông.
Lông mày ta hơi nhíu lại, chỉ thoáng chốc sau đã giãn ra như chưa từng có gì xảy ra.
Trước mặt mọi người, Giang Tuyết Mai vẫn cố giữ chút thể diện, tỏ ra lịch sự, ra vẻ như rất thân thiết với tôi.
“Ôi, An hôm nay cũng đến à? Sao không báo trước một tiếng cho tôi?”
Tôi bình thản đáp lại:
“Nếu báo trước, Giang có còn để tôi xuất hiện không? Chẳng phải hận không thể đuổi tôi ra khỏi thủ đô càng sớm càng tốt sao?”
Không khí bỗng chốc lặng như tờ.
Câu này như châm lửa vào cơn giận trong lòng Giang Tuyết Mai, ta nghiến răng trừng mắt tôi, vì còn đang ở nơi công cộng, chỉ có thể cố gắng kiềm chế, nặn ra một nụ giả tạo.
“Sao lại thế ? Cô An là ân nhân cứu mạng của tôi mà. Tôi chỉ thắc mắc, một người sống ẩn mình nơi núi rừng như sao lại thích những nơi ồn ào náo nhiệt như thế này.”
“Hay là… An bây giờ đã quen với cuộc sống hiện đại, không muốn quay lại những ngày tháng cơ cực trước kia nữa?”
Tôi đương nhiên hiểu rõ sự mỉa mai, châm chọc ẩn trong lời ta.
Nhưng tôi chẳng mảy may bận tâm – hôm nay tôi đến đây là có mục đích.
Thấy tôi không đáp, Giang Tuyết Mai lại hất cằm lên đầy kiêu ngạo, như thể bản thân vừa thắng một trận lớn.
Cô ta cầm ly rượu đi vòng quanh hội trường, chẳng mấy chốc đã uống kha khá.
Nhưng ta không biết, rượu cũng là chất kích thích, có tác mạnh không chỉ với con người – mà còn với cổ trùng.
Đợi đến khi tôi cảm thấy thời cơ đã chín muồi, con cổ trùng tôi giấu trong mái tóc bắt đầu phát ra tiếng kêu nhỏ như tiếng thì thầm.
Âm thanh này con người không thể nghe thấy, các loài cổ trùng thì không thể bỏ sót.
Chỉ trong chốc lát, thân thể Giang Tuyết Mai bắt đầu co giật nhẹ, lắc lư khó chịu.
Cô ta hoảng loạn kéo cổ áo, trên làn da lộ ra những vết đỏ chi chít – như phát ban khắp người.
Các khách mời bắt đầu ý đến trạng thái bất thường của ta.
“Cô Giang sao thế kia?”
“Trông giống như bị dị ứng gì đó!”
Cô ta nhào vào lòng Tôn Cẩm Hằng, thở dốc từng hơi lớn, ánh mắt hoảng sợ chằm chằm về phía tôi.
“An Thanh Lạc! Cô đã gì tôi? Tại sao tôi lại không kiểm soát cơ thể mình!”
Biến cố quá bất ngờ khiến Tôn Cẩm Hằng cũng đứng đờ người tại chỗ, chẳng biết phải gì, chỉ biết ôm lấy Giang Tuyết Mai đầy hoang mang.
Lúc này, một vệ sĩ mặc đồ đen từ ngoài sảnh vội vàng chạy vào.
Anh ta ghé vào tai Tôn Cẩm Hằng thì thầm điều gì đó.
Chỉ thấy sắc mặt Tôn Cẩm Hằng lập tức thay đổi, lúc trắng lúc xanh, ánh mắt phức tạp tôi, cả người khẽ run lên vì sốc.
Cuối cùng không kìm mà bật thốt:
“Không thể nào!”
5
Tôi không nghe rõ người vệ sĩ kia đã gì.
Nhưng ánh mắt sợ hãi tột độ của Tôn Cẩm Hằng lúc tôi, tôi cũng đoán ra phần nào.
Tính theo thời gian, bốn gã đàn ông bị tôi cho cổ trùng nhập thể đêm hôm trước – đến giờ hẳn là đã phát tác.
Dù có khỏe mạnh cỡ nào, cũng không thể chống lại độc tính của Ngũ Độc Cổ.
Huống chi lần này tôi còn cố ý chậm thời gian phát tác lại.
Nếu tôi không nương tay, mấy người đó đã sớm tan thành vũng nước độc rồi.
“Anh Tôn, trông Giang có vẻ không ổn, tốt nhất là đưa ấy đến bệnh viện ngay đi!”
“Đúng đó Tôn, đừng để bệnh ấy kéo dài thêm!”
“Cô Giang vừa mới giải độc xong, cơ thể còn yếu, không nên chậm trễ!”
Thấy Tôn Cẩm Hằng ngây người, những người xung quanh tưởng ta đang bị dọa sợ bởi trạng của Giang Tuyết Mai, liền thi nhau khuyên nhủ.
Tôi thong thả bước lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với Tôn Cẩm Hằng, giọng mềm mại như nước:
“Đúng rồi đấy… Cẩm Hằng, người bé nhỏ của không khỏe rồi, mau đưa ấy đến bệnh viện đi, lỡ mà có chuyện gì, lại quay sang trách tôi thì phiền lắm!”
Tôn Cẩm Hằng lập tức phản ứng như gặp kẻ thù.
Toàn thân căng cứng, liên tục lùi lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác tôi chằm chằm.
Tay phải mang chuỗi Phật châu đưa lên, chỉ thẳng vào mặt tôi.
“An Thanh Lạc, đừng lại gần tôi! Tránh xa tôi ra!”
“Tại sao lại sợ? Cẩm Hằng, chẳng phải từng sẽ cưới tôi sao? Nếu tôi đứng xa như thế này, sau này chúng ta lấy nhau kiểu gì đây?”
Tôi lại bước lên một bước nữa.
Âm thanh rít rít của cổ trùng trong người tôi càng lúc càng rõ, khiến thân thể Giang Tuyết Mai bắt đầu co giật dữ dội hơn, trên mặt hiện rõ những cơn đau quằn quại.
Cho đến khi tôi đứng cách Tôn Cẩm Hằng chỉ còn một mét, tôi mới dừng lại.
Bạn thấy sao?