Tình Nhân Của Em [...] – Chương 6

6

Hắn ôm mặt ngẩng lên, ánh sáng cuối cùng trong mắt hoàn toàn tắt ngấm.

“Anh chẳng qua là trò tiêu khiển mà ba mẹ tôi tìm về.”

Cơn đau âm ỉ trong tim chưa kịp tan.

Tôi chằm chằm vào gương mặt đầy hoảng sợ của hắn, ký ức như thủy triều mất kiểm soát tràn về.

Ngày nhỏ, hắn cầm tờ giấy gói kẹo đi theo tôi, lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền mua cho tôi tất cả kẹo trên đời.

Ngày tôi ra nước ngoài, hắn đứng ở cửa kiểm tra an ninh sân bay, mắt đỏ hoe sẽ thay tôi giữ gìn ngôi nhà này, đợi tôi trở về sẽ kết hôn.

Những hình ảnh từng thời gian ủ ấm, giờ đây lại hóa thành những mũi kim tẩm độc, đâm thẳng vào tim.

Tôi không chịu nổi nữa, lại vung thêm một cái tát.

“Cố Tri Dụ, cái ‘giữ gìn’ mà , là để bòn rút đến trống rỗng?”

Giọng tôi run lên, không phải vì sợ, mà là vì tức giận đến tột cùng.

“Cái ‘đợi tôi về’ mà , là để tôi thấy ôm ấp người đàn bà khác, tính toán thâu tóm sản nghiệp của nhà họ Lâm?”

Hắn bị đánh nghiêng đầu, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt lảng tránh, không dám tôi.

“Anh nghĩ những ‘nguồn lực’ trong tay là do năng lực giành ?”

Tôi tiến lên một bước, từng chữ lạnh lẽo như đóng băng:

“Là vì năm đó tôi còn nghĩ đến chút nghĩa, cố để lại đường lui cho ! Còn , lại biến sự nhường nhịn của tôi thành cái cớ để lấn tới, giẫm nát ân của nhà họ Lâm dưới chân!”

Cái tát thứ ba rơi xuống, hắn cuối cùng khẽ rên một tiếng, ngồi bệt xuống đất.

Lâm Trạch Tự lập tức đỡ lấy tôi, lông mày cau chặt:

“Chị, đừng để mình tức đến sức khỏe, loại người này không đáng.”

Cậu quay sang ra hiệu cho vệ sĩ:

“Trước tiên, lôi hắn…”

Chưa kịp hết, ánh mắt đã lia sang Mạnh Kiều đang ngồi bệt một bên.

“Chị đợi em một chút, em xử lý một con rác rưởi.”

Em trai tôi lạnh lùng nhếch môi, giơ chân giẫm mạnh lên mu bàn tay Mạnh Kiều.

Cô ta hét lên thảm thiết, ngón tay bị giẫm đến biến dạng.

“Lâm Trạch Tự! Cậu bỏ tôi ra! Dù sao chúng ta cũng…”

“Dù sao cái gì?”

Lâm Trạch Tự nghiến nhẹ mũi giày, ánh mắt lạnh như băng giá mùa đông.

“Dù sao là người tôi mang về à? Thứ tôi ghét nhất là phản bội, đặc biệt là loại ăn cháo đá bát.”

Ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc dây chuyền trên cổ Mạnh Kiều, bỗng đưa tay giật phăng.

“Tôi đã cảnh cáo chưa?”

Lâm Trạch Tự nắm chặt sợi dây chuyền bị đứt, giọng chứa đầy phẫn nộ:

“Cái này không vào! Tôi đã rõ từ lâu, đây là để trả lại cho chị tôi! Trong lòng tôi, không ai quan trọng hơn chị tôi.

Cô là cái thá gì mà cũng xứng đeo nó?”

Sắc mặt Mạnh Kiều lập tức tái mét, cuối cùng cũng nhận ra mình đã chạm vào điều cấm kỵ.

Cô ta lăn lộn quỳ xuống, ôm chặt lấy ống quần của Lâm Trạch Tự.

“Trạch Tự, tôi sai rồi! Nể chúng ta… nể trước đây, tha cho tôi lần này! Tôi không dám nữa!”

“Trước đây?”

Lâm Trạch Tự hất ta ra, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm .

“Cô đang mang thai con của người khác, còn dám nhắc tới ‘trước đây’? Cô không phải thích mang thai con người khác sao?”

Anh ra hiệu cho vệ sĩ, giọng lạnh như tẩm độc:

“Đưa ta tới chợ đen dưới lòng đất, để ta ở đó mà ‘tận hưởng’, khỏi phải ra ngoài người.”

“Không! Đừng mà!”

Mạnh Kiều bị vệ sĩ kẹp chặt lôi đi, tiếng gào khóc thê lương chói tai như tiếng heo bị chọc tiết, Lâm Trạch Tự không thèm nhấc mí mắt.

Xử lý xong Mạnh Kiều, cậu quay sang tôi, giọng dịu lại đôi chút:

“Chị, còn thằng Cố Tri Dụ này, chị muốn xử lý thế nào?”

Tôi cái bóng đang co rúm trên đất, hơi ấm cuối cùng trong đáy mắt cũng vụt tắt:

“Băm thây vạn đoạn.”

Cố Tri Dụ như bị bốn chữ ấy thiêu đốt, lập tức ngẩng phắt đầu, sắc máu trên mặt tan biến.

“Lâm Thanh Ca! Cô không thể tới tôi! Nhà họ Cố ở thủ đô cũng là gia tộc có máu mặt, vào tôi, nhà họ Cố sẽ không bỏ qua đâu!”

Lời còn chưa dứt, ngoài đám đông chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người trung niên ăn mặc chỉnh tề vội vã chạy vào, người đàn ông cất giọng gấp gáp:

“Thanh Ca! Xin hạ thủ lưu !”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...