Sau khi điền nguyện vọng xong, trên đường đi tìm thanh mai trúc mã, tôi vô lướt thấy một video đang cực kỳ hot.
【Có thì sao? Chị đây quyến rũ vô đối, chỉ mất một tháng là cưa đổ học đệ lạnh lùng.】
Trong video, một rạng rỡ, tràn đầy sức sống, đang nắm lấy cổ áo sơ mi của một chàng trai.
“Yêu đương chán lắm, hôn nhau cũng chán, vừa vừa hôn càng chán. Không mà hôn, mới là cực phê.”
Hai người nhau ba giây, rồi hôn lên môi cậu ta.
Cậu trai không hề từ chối, không phản kháng, còn đưa tay ôm lấy sau đầu , chìm đắm trong nụ hôn ấy.
Nhưng chàng trai trong video… lại là trai tôi – người đã bên tôi suốt mười tám năm.
…
Hôm chia tay, bọn tôi cãi nhau rất dữ dội.
Mấy người cùng phòng của Giang Tu đều đến can ngăn tôi:
“Chị dâu à, hôm đó Tu uống say nên mới nhận nhầm chị kia là chị, chứ không có gì cả đâu.”
Tôi chỉ nhạt:
“Lần này là hôn nhầm, lần sau chắc là ngủ nhầm luôn hả?”
Nghe xa, mười phần thì chín phần buồn.
Tôi sửa nguyện vọng, chuyển sang một trường đại học ở miền Bắc.
Từ đó trở đi, đôi ngả đôi đường, không có , tôi cũng sẽ sống ổn.
01
Ngày thứ hai sau khi có điểm thi đại học, tôi không chút do dự nộp hồ sơ vào Nam Đại – ngôi trường chỉ cần 600 điểm, trong khi tôi đạt 710 điểm.
Vì đây là thỏa thuận giữa tôi và Giang Tu.
Thi tốt – vào Nam Đại.
Thi không tốt – cũng không ôn thi lại.
Chỉ cần cả hai cùng ở Nam Thành, dù có phải học một trường dân lập bình thường, thậm chí là hệ cao đẳng, cũng không sao.
Anh ấy từng , không có tôi bên cạnh, sẽ nhớ tôi đến phát bệnh. Anh hối hận vì đã đồng ý để tôi ôn lại thi đại học.
May mắn thay, lần này tôi không thi trượt. Cuối cùng, chúng tôi có thể lại ở bên nhau không rời không bỏ.
Nhưng Giang Tu à, mới chỉ một năm thôi mà… sao lại để người khác cưa đổ rồi?
Tôi nhấn vào trang cá nhân của đăng video.
Video mới nhất có tiêu đề: 【Cưa đổ rồi】.
Video này đăng tối qua, tức là bọn họ hôn nhau vào tối hôm qua.
Không trách sao tối qua tôi gửi ảnh chụp điểm số cho Giang Tu mà mãi không thấy hồi âm — thì ra đang bên người con khác.
Tôi mở video trước đó ra xem.
[Tiệc rượu.]
【Cuối cùng cũng mời học đệ lạnh lùng đi chơi, cậu ấy còn giúp tôi uống thay. Cảm giác tảng băng sắp tan chảy rồi đó~】
Trong video, trong một căn phòng ồn ào, Giang Tu ngồi cạnh kia.
Người khác đang ép uống rượu, khẽ cau mày.
Giang Tu giật lấy ly rượu trên tay .
“Bắt nạt con thì có gì hay ho. Tôi uống thay ấy.”
Anh uống cạn ly. Cô nghiêng đầu, chống cằm , trong mắt tràn đầy ý.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tai Giang Tu đỏ bừng.
Bình luận trong video này khác hẳn so với video mới nhất – toàn là lời chúc phúc và cổ vũ.
【Học đệ đỏ mặt rồi kìa, rõ ràng là có cảm với chủ kênh nha, con theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay, đêm nay chắc chắn sẽ cưa đổ rồi!】
【Cậu này khó theo đuổi ghê luôn, tôi đã theo dõi kênh này từ một tháng trước, chưa bỏ sót clip nào, cuối cùng cũng ăn “kẹo đường” rồi đúng không?】
【Chủ kênh ơi, đêm nay cho xem cảnh hôn nha?】
【Chờ một cảnh hôn nữa!】
…
Tôi đang định lướt lên video trước đó nữa, thì tàu đến ga.
Ra khỏi nhà ga, trời nắng gắt 37 độ khiến người ta bực bội không thôi.
Nhìn dòng người, dòng xe qua lại, cùng mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu không chút mây che, tôi bỗng nhiên chẳng còn muốn đi tìm Giang Tu nữa.
Tôi sợ bất ngờ lại hóa thành cú sốc.
Có lẽ, bây giờ… ấy không còn mong chờ sự xuất hiện của tôi nữa rồi.
Tôi còn đang do dự có nên mua vé quay về ngay không, thì điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Giang Tu.
【Bảo bối ơi, hôm qua đi ăn với , không thấy tin nhắn của em.
Uống hơi nhiều, về ký túc xá là ngủ luôn, giờ mới thấy tin nhắn, xin lỗi em nhé.】
【Lần này em thi xuất sắc lắm, chọn Nam Đại là quá hợp rồi.
Bảo bối, sẽ đợi em ở Nam Đại nhé.】
Đợi tôi ư?
Nhưng Giang Tu, thực sự muốn tôi đến Nam Đại sao?
02
Tôi do dự ba giây, cuối cùng vẫn không cam lòng, lý trí bị cảm lấn át.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi nhắn lại cho .
【Tôi đang ở ga tàu Nam Thành rồi, Giang Tu, có thể đến đón tôi không?】
Đầu bên kia hiện lên “đang nhập tin nhắn” suốt ba phút, mới trả lời.
【Bảo bối, đợi chút, đến ngay.】
Nam Đại cách ga Nam Thành chỉ hai ba cây số, bắt taxi khoảng mười phút là đến.
Tôi tìm một chỗ có bóng râm để ngồi, rồi lại bấm vào trang cá nhân của kia.
Video thứ ba.
[Tỏ .]
【Người ta con theo đuổi con trai như cách một lớp vải mỏng mà, tôi tỏ với học đệ lạnh lùng ở căn tin thì lại bị từ chối, huhuhu…】
Trong video, căn tin đông đúc người qua lại, ăn mặc trong sáng, tinh tế đang ôm bó hoa hồng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy e thẹn và say mê.
Giang Tu cầm khay cơm, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Anh do dự vài giây, rồi lặng lẽ lùi lại một bước, cúi đầu né tránh ánh mắt.
“Chị ơi, xin giữ chừng mực.”
Rồi xoay người bỏ đi.
Cô không cam lòng, chạy theo sau.
“Tại sao lại từ chối em? Là vì em không đủ xinh, hay thân hình chưa đủ đẹp?”
“Em có thể thay đổi theo kiểu thích mà! Mình thử quen nhau xem có không?”
Giang Tu vẫn bước đi, đem cả phần cơm mới lấy đổ vào thùng rác.
“Chị à, chị nên thích người khác thì hơn. Em với chị không hợp.”
Gương mặt lạnh lùng, thậm chí có phần mất kiên nhẫn.
Tôi cắn môi dưới, đây mới là Giang Tu mà tôi quen thuộc.
Chúng tôi là thanh mai trúc mã mười tám năm, những có thể đến gần , chỉ có tôi.
Anh luôn lạnh nhạt với tất cả các khác, chỉ có trước mặt tôi, mới trở nên nồng nhiệt và lắm lời.
Sau khi chúng tôi xác định cảm, công khai đương, vẫn có nhiều tỏ với .
Lần nào cũng : Anh có rồi. Anh rất ấy.
Để “đánh dấu chủ quyền”, chúng tôi cùng đeo nhẫn đôi, vòng tay đôi có khắc tên nhau.
Dùng cách đó để ngăn các vẫn liên tục tiếp cận .
Dù là hoa khôi trường Nhất Trung Giang Thành, hay hoa khôi trường Năm kế bên, hay cả hoa khôi khoa khi lên đại học, đều từ chối phũ phàng.
Nhưng lần này thì khác.
Giang Tu, tại sao lý do từ chối ấy lại là “không hợp”, mà không phải vì “ đã có ” như trước kia?
Nhìn khu vực bình luận toàn là những lời cổ vũ, tôi cảm thấy tâm trạng mình rối bời như tơ vò.
Khi tôi đang định lướt sang video tiếp theo, bỗng một bóng râm phủ xuống trên đầu.
Một giọng quen thuộc vang lên bên tai:
“Sang Kiều!”
Tôi ngẩng đầu lên, là gương mặt khiến tôi nhung nhớ khôn nguôi.
“Giang…”
Bạn thấy sao?