06
Tôi nghĩ mình cũng rộng lượng lắm rồi.
Dù gì tôi cũng chẳng còn định giữ Giang Tu, giao cho Lưu Như Yên cũng , mà cho Trình Nhất Hứa thì cũng thế thôi.
Tôi không quan trọng nữa.
Trình Nhất Hứa quay sang liếc tôi một cái, bĩu môi:
“Không đổi đâu, tôi thích đi sát rìa.”
Chậc, đàn ông đúng là phiền phức.
Vào đến phòng ăn riêng, tôi ngồi cạnh Giang Tu, bên kia vẫn là Lưu Như Yên, còn bên tôi…
Vẫn là Trình Nhất Hứa.
Cái bóng dai như đỉa.
Trong phòng chỉ có tôi là người ngoài, nên ai cũng tỏ ra khá tò mò.
“Giang học đệ, ngồi cạnh cậu là ai ?”
Một tóc buộc hai bên, trông đầy vẻ hóng hớt, cất tiếng hỏi.
Giang Tu mím môi, giơ tay ôm vai tôi, giới thiệu một cách khá đàng hoàng:
“Đây là mình, Sang Kiều. Nếu năm ngoái ấy không trượt đại học thì bọn mình đã cùng vào Nam Đại rồi.”
Cô tóc hai bên “ồ” một tiếng đầy ẩn ý:
“Bạn hả? Trước giờ chưa nghe cậu nhắc đến bao giờ nha. Tụi mình cứ tưởng cậu còn độc thân đó, haha.”
“Sang học muội sao thi 600 điểm mà vẫn không đậu ? Năm ngoái đề không khó mà. Năm kia mới thật sự là khó đó. Nhưng Như Yên nhà tụi mình là học bá đấy, năm kia Nam Đại lấy có 530, chị ấy thi tận 580 cơ. Giang học đệ cũng thi 640 điểm. Còn muội thì sao? Năm ngoái thi bao nhiêu?”
Hả?
Cái giọng điệu này… rõ ràng là đang mỉa mai tôi.
Tôi đang định lên tiếng phản pháo thì Giang Tu đã lên tiếng trước:
“Sang Kiều bình thường học rất tốt, năm ngoái chỉ là trạng thái không ổn định, thi không như mong muốn. Cô ấy 590 điểm, chỉ thiếu 10 điểm nữa là vào Nam Đại rồi.”
Trạng thái không ổn? Thi không tốt?
Vậy trong mắt , việc tôi trượt đại học năm ngoái hoàn toàn là lỗi do tôi?
Rõ ràng là do trước ngày thi, bảo muốn đưa tôi đi “xả stress”, vừa dỗ vừa dụ dỗ lấy đi lần đầu của tôi.
Vì kỹ năng kém, hành lại thô bạo, nên sáng hôm sau – buổi thi môn Văn – tôi đau bụng đến mức bất tỉnh trong phòng thi sau 20 phút bài.
Dù cấp cứu và tiêm thuốc giảm đau, buổi chiều tôi vẫn cố cắn răng bài Toán, tinh thần không đủ tỉnh táo, hai câu cuối cùng tôi bỏ trắng.
Môn Văn là thế mạnh của tôi, bình thường toàn trên 140 điểm, mà thi chỉ … 50.
Toán bình thường cũng gần 140, mà chỉ 110.
Hai ngày còn lại, tôi dốc toàn lực mới chỉ mất thêm 20 điểm.
Kết quả, trong miệng lại trở thành “thi không tốt” do trạng thái kém?
Cô tóc hai bên liếc mắt hai cùng phòng, ánh mắt đều cong cong đầy ý vị.
“Tiếc thật đấy. Nghe Như Yên học muội năm nay ôn thi lại, thi bao nhiêu điểm rồi? Nghe đề năm nay dễ hơn, thí sinh cũng nhiều hơn mấy năm trước. Chỉ thi 600 điểm chắc dễ rớt lắm đó…”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Giang Tu cau mày, sắc mặt có chút mất tự nhiên:
“Sang Kiều năm nay không rớt đâu, ấy thi rất tốt, đậu Nam Đại là cái chắc.”
Cô tóc hai bên không buông tha:
“Thi tốt là bao nhiêu ? Nói cụ thể đi, ai cũng tò mò mà~”
Giang Tu vừa quay sang định trả lời thì tôi đã cướp lời trước:
“Ồ, cũng không nhiều lắm đâu, chỉ có… bảy trăm mốt thôi mà.”
“Chỉ bảy trăm… gì cơ? Bảy trăm mốt á?!”
Cô tóc hai bên tròn mắt kinh ngạc.
Những người khác trong phòng cũng đều mang vẻ mặt sốc toàn tập.
Ừm, cảm giác thật sảng khoái.
Bạn thấy sao?