10
Tấm màn giả tạo bị kéo xuống.
Vở kịch tối nay, đến đây là nên hạ màn rồi.
Giang Tu mặt tái mét, còn định thêm gì đó thì bị Trình Nhất Hứa cắt ngang.
“Giang học đệ, đừng căng thẳng quá mà. Dù sao cũng chỉ là chơi cho vui thôi. Anh đã có thể hôn kiểu Pháp với Lưu Như Yên, thì Sang học muội hôn tôi có gì không ?”
“Sang học muội à, thử thách còn chưa xong đâu, mới hôn có mấy giây. Mình bù nốt hơn hai phút còn lại nhé?”
Tôi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, quay người lại, lần nữa khoác tay lên cổ Trình Nhất Hứa.
Giang Tu định xông tới, bị Lưu Như Yên kéo lại.
Hai phút sau, tôi và Trình Nhất Hứa tách ra.
Trình Nhất Hứa lại xoay chai.
Lần này, đáy chai vẫn chỉ vào cậu ta, miệng chai lại chỉ vào Giang Tu.
Cậu ta nhướn mày: “Hay đấy.”
Giang Tu chọn: “Thật lòng.”
Trình Nhất Hứa hỏi: “Cậu đã ngủ với Lưu Như Yên chưa?”
Không khí trong phòng đông cứng, không ai dám thở mạnh.
Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhấp một ngụm nước trái cây.
Giang Tu nghiến răng: “Trình Nhất Hứa, cậu đừng quá đáng!”
Anh từ chối trả lời, định cầm lon bia lên tu cạn, tôi ngăn lại.
“Giang Tu, mình chia tay đi.”
“Tôi không muốn tiếp tục tham gia vào cái trò lố bịch này nữa.”
“Chuyện giữa và Lưu Như Yên, tôi biết hết rồi. Anh bị kẹt giữa tôi và ta, chắc mệt mỏi lắm đúng không?”
“Không sao đâu, tôi nhường lại cho ta. Chúc hai người mãi mãi không rời.”
Gương mặt Giang Tu đầy hoảng loạn.
“Bảo bối, em gì thế? Anh và Lưu học tỷ chỉ là bè bình thường thôi, …”
“Bạn bè bình thường mà ôm hôn, thậm chí là ngủ với nhau à?”
“Giang Tu, tôi không ngu đâu. Ánh mắt hai người nhau như , nghĩ tôi mù chắc?”
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Giang Tu cứ níu lấy tôi, liên tục giải thích.
Anh không hề ngủ với Lưu Như Yên, nụ hôn chỉ là do trò chơi tối nay, hơn nữa là tôi đã đồng ý.
Tôi bắt đầu cảm thấy phiền, liền mở điện thoại, bật đoạn video Lưu Như Yên đăng tối qua.
“Tối nay là trò chơi, còn tối qua thì sao? Giang Tu, lòng dạ đã không còn dành cho tôi từ lâu rồi.”
Mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tôi quay người bỏ đi.
Mấy người cùng phòng đuổi theo khuyên nhủ:
“Chị dâu à, hôm đó Tu uống say nên nhận nhầm học tỷ là chị thôi, thật sự giữa họ không có gì đâu.”
Tôi bật : “Lần này hôn nhầm, lần sau chắc là ngủ nhầm luôn ha?”
Tôi không dừng bước, kéo cửa phòng ra.
Trình Nhất Hứa nhanh chóng theo sau tôi.
Ra đến tiền sảnh, đứng ngoài đường lớn, cơn gió đêm mát lạnh thổi qua khiến ngực tôi cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Tôi hít sâu một hơi, nhấc chân định quay về khách sạn.
Trình Nhất Hứa đi cạnh tôi, sánh vai không rời.
Tôi quay sang cậu ta:
“Cậu theo tôi gì? Xem tôi trò chưa đủ hả?”
Cậu ta gãi gãi mũi:
“Sang Kiều, em thật sự không nhớ tôi sao?”
Tôi khựng lại, nghiêng đầu cậu.
Gương mặt này… đúng là có cảm giác quen quen, tôi thật sự không nhớ nổi.
Thấy tôi im lặng, cậu ta khẽ thở dài:
“Tám năm trước, ở hồ nhân tạo khu chung cư Phỉ Thuý, em từng cứu một cậu bé suýt chết đuối.”
Bộ não tôi bắt đầu hoạt hết công suất, hình như… tôi nhớ ra rồi.
“Cậu là… cái cậu bé mũm mĩm năm đó?”
Trình Nhất Hứa gật đầu: “Ừ.”
“Không thể nào! Sao giờ cậu lại ốm thế này? Nói thật nhé, gầy xuống khác hẳn người luôn!”
Cậu ta xoa đầu tôi: “Con trai dậy thì thay đổi mà. Năm đó em cứ gọi tôi là ‘ mập’, nên sau khi quay về Nam Thành, tôi quyết tâm giảm cân luôn.”
“Sang Kiều, mấy năm nay tôi vẫn luôn dõi theo em.”
“Còn nhớ người tên ‘Cam Cam’ đã kết với em năm năm trước không? Là tôi đấy.”
11
Hả?!
Không thể nào… tôi luôn nghĩ “Cam Cam” là con cơ mà.
Hồi cấp hai, thành tích của tôi không tốt lắm. Từ khi có Cam Cam, điểm số của tôi tiến bộ vượt bậc.
Suốt ba năm cấp ba, hễ có bài nào không hiểu, tôi đều hỏi cậu ấy.
Phải rằng, thành tích của tôi luôn nằm trong top đầu suốt những năm qua, phần lớn là nhờ vào sự giúp đỡ của cậu ấy.
Cũng chính vì nghĩ cậu là con , nên mỗi lần cãi nhau với Giang Tu, tôi đều tâm sự với Cam Cam.
Những chuyện không thể với gia đình hay Giang Tu, tôi cũng đều hết với Cam Cam.
Thậm chí đêm trước khi tôi đến Nam Thành để gặp Giang Tu, tôi cũng kể với cậu ấy…
Vậy ra, hôm nay Trình Nhất Hứa cùng Giang Tu ra đón tôi ở ga tàu… là vì tôi?
Tuy cậu ấy từng là hội trưởng câu lạc bộ nhiếp ảnh, hiện giờ đã học năm tư, lâu rồi không còn tham gia hoạt của hội.
Thật sự là muốn “chết xã hội” luôn…
Giây phút này, tôi chỉ muốn chui xuống đất trốn cho đỡ xấu hổ.
Có vẻ như Trình Nhất Hứa cũng nhận ra sự ngượng ngùng của tôi:
“Không sao đâu, cứ coi tôi là ‘chị Cam Cam’ cũng mà.”
“Những điều em kể, tôi sẽ không cho ai biết đâu.”
Hy vọng là .
Cậu ấy đưa tôi về khách sạn không bao lâu thì Giang Tu cũng đến.
Tôi không cho vào phòng, chỉ đứng ngoài cửa lời chia tay thêm một lần nữa.
Có thể là do tôi hơi nặng lời, hoặc cũng có thể nghĩ tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, nên cuối cùng vẫn quay lưng rời đi.
Sáng hôm sau, tôi trả phòng khách sạn, một mình lên tàu trở về Giang Thành.
Tối hôm đó, tôi sửa lại nguyện vọng đại học.
Trong khoảng thời gian cuối kỳ nghỉ hè, tôi đi du lịch khắp nơi, vì khi Giang Tu quay về Giang Thành cũng không liên lạc với tôi.
Cũng trong thời gian này, tôi lập một tài khoản Douyin mới, “ăn ké” độ hot từ Lưu Như Yên, công khai thân phận của nam chính trong video của ta.
Không biết là do may mắn hay vì chủ đề “ngoại khi xa” quá quan tâm…
Tôi bắt kịp làn sóng dư luận mùa hè.
Video đầu tiên đã có hơn 500 nghìn lượt thích, gần 10 triệu lượt xem, tài khoản của tôi cũng tăng hàng chục nghìn lượt theo dõi.
Dưới video của Lưu Như Yên, bình luận bị chửi đến mức phải tắt luôn tính năng bình luận.
Giữa tháng 8, ta xóa hết loạt video liên quan đến Giang Tu và còn đăng bài xin lỗi.
Nghe Trình Nhất Hứa kể, cuối cùng Giang Tu cũng không đến với Lưu Như Yên.
Nhưng những chuyện đó… chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.
Trước ngày khai giảng, tôi cũng không về quê, mà nhờ bố mẹ sắp xếp hành lý rồi hẹn nhau ở thủ đô.
Trong kỳ huấn luyện quân sự, Giang Tu đến tìm tôi, hỏi tại sao tôi không vào Nam Đại.
Tôi khẽ :
“Tôi thi 710 điểm, chẳng có lý do gì phải vì mà từ bỏ Đại học Kinh Đô cả.”
“Giang Tu, chúng ta đã chia tay rồi. Đừng dây dưa nữa, giữ chút tự trọng đi, tốt cho cả hai.”
Anh quay người rời đi, lộ rõ vẻ bối rối và xấu hổ.
Trước khi đi, còn sẽ cố gắng thi cao học vào Đại học Kinh Đô.
Tôi không phản hồi gì, cũng chẳng quan tâm.
Không ai có nghĩa vụ đứng nguyên một chỗ đợi ta cả.
Một tháng sau ngày khai giảng, đúng dịp Quốc khánh, Trình Nhất Hứa nhắn tin cho tôi:
【Sang học muội, có muốn cùng về Giang Thành không?】
Tôi: 【?】
Cam Cam: 【Tôi vừa đỗ cao học Kinh Đô, dịp Quốc khánh chuẩn bị về thăm bà ngoại.】
Ồ hô, là cậu ta thật sự trở thành học trưởng của tôi rồi.
Trên đường về Giang Thành cùng cậu ta, tôi chợt nhận ra hình như… bản thân đã có chút cảm giác khác với người này.
Sau kỳ nghỉ, lúc quay lại trường, Trình Nhất Hứa tỏ với tôi.
Tôi không từ chối.
Người ta xa, mười cặp thì chín cặp buồn.
Nhưng người thật sự , sẽ không để phải từ bỏ tương lai vì họ.
Họ sẽ cố gắng phấn đấu, vươn lên để xứng đáng với .
Tôi đã từng là người như .
Và bây giờ… Trình Nhất Hứa cũng đang là người như thế.
Hết
Bạn thấy sao?