Tôi gượng :
“Vậy tôi nên thế nào?”
Chu Dịch đút một tay vào túi quần, tay kia chỉ về phía tiệm bánh bao đối diện:
“Mời tôi ăn bữa sáng đi.”
Tôi vừa định băng qua đường thì một chiếc xe máy lao tới, suýt chút nữa va vào tôi.
Ngay sau đó, có một lực kéo mạnh tôi lại, đẩy tôi thẳng vào lồng ngực của Chu Dịch.
Tay ta ôm chặt eo tôi, dường như còn xoa nhẹ hai cái.
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, vội ôm ngực.
Nếu tôi mà tèo ngay bây giờ, số tiền trong tài khoản của tôi tính sao đây?
Chu Dịch trầm giọng:
“Không sao chứ?”
Tay ta siết khá chặt, khiến eo tôi hơi đau.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Không sao, chỉ là… đang bóp ngay chỗ vết thương cũ của tôi.”
Lần này đến lượt Chu Dịch hoảng hốt.
Anh ta lập tức buông tay, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Tôi bật , trêu chọc:
“Đùa đấy, vết thương đóng vảy lâu rồi.”
Vừa , tôi vừa vén áo lên một chút, để lộ vết sẹo đã lành.
“Anh xem, chẳng sao cả.”
Chu Dịch không gì, tôi có cảm giác ánh mắt ta tối lại một chút, sau đó liền quay đi.
Anh ta nhét tay vào túi quần, khóe môi khẽ nhếch:
“Ừ, đúng là trắng thật.”
Lúc đầu tôi không hiểu, vài giây sau liền bừng tỉnh.
Sau đó, đá ta một cú.
Đúng là tên LSP!*
8.
Sau hôm đó, Chu Dịch đưa tôi về xong thì biệt tăm biệt tích.
Tôi vô cùng hài lòng với sự yên bình này, chỉ có điều… xung quanh tôi bắt đầu có tiếng bàn tán.
Vì Tường tỏ lại cập nhật tin mới.
Bài đăng lần này phủ nhận tin đồn tôi là nữ đại gia.
Nhưng bên dưới, bình luận vẫn sặc mùi drama:
【Trời ạ, hóa ra là việc nuôi trai sao? Chị tỉnh táo lại đi!】
【Chu Dịch đúng là hình mẫu lý tưởng, có thể khiến con tự nguyện chi tiền cho mình. Nên mở lớp dạy kỹ năng mới đúng!】
Tôi thở dài, lẩm bẩm:
“Chậc, từ một người chăm chỉ đi , tự nhiên bị biến thành nữ đại gia si mê trai đẹp.”
Bạn cùng phòng tôi lớn:
“Tiểu Viên, cậu lại đang đọc Tường tỏ à?”
“Ừ, có vẻ như sinh viên trường mình vẫn còn quá rảnh rỗi.”
Mấy người này đúng là nhàn rỗi sinh nông nổi.
Lâm Tây đang trang điểm, bỗng dừng lại, quay sang hỏi tôi:
“Tiểu Viên, cậu có muốn đi quẩy không?”
“Quẩy?”
Tôi suy nghĩ một chút.
Từ sau khi bố mẹ ly hôn, tôi đã lâu lắm rồi không có một cuộc sống thoải mái, muốn chơi gì thì chơi.
Mà sắp đến kỳ nghỉ Quốc khánh, có thể xả hơi vài ngày.
“Đi chứ!”
Sau đó, tôi giao toàn quyền trang điểm cho Lâm Tây.
Cô ấy có vẻ cực kỳ thích thú, còn tôi thì nhắm mắt hưởng thụ.
Chỉ là, khi chọn đồ mặc, chúng tôi bắt đầu có ý kiến trái chiều.
Cô ấy thích váy dây đen ôm sát, còn tôi lại thích áo hai dây ren trắng kết hợp với quần short jeans.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không thắng Lâm Tây.
Tôi tùy tiện khoác thêm một chiếc áo sơ mi bên ngoài rồi theo ấy ra ngoài.
Chúng tôi bắt xe buýt đến quán bar lớn nhất thành phố.
Tiết kiệm thì tiết kiệm, vui chơi vẫn phải vui chơi.
Khi đến nơi, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Bên trong quán bar, không khí đang dần lên cao trào.
Hầu hết đều là người trẻ, tận hưởng ánh đèn rực rỡ mà nhảy nhót cuồng nhiệt.
Tôi và Lâm Tây bước vào sàn nhảy, hòa theo nhịp điệu của DJ mà lắc lư.
Chưa bao lâu, một chàng trai bất ngờ tiếp cận, đưa mã QR WeChat về phía tôi.
Tôi hiểu ý, lấy điện thoại ra mở WeChat, chuẩn bị quét mã.
Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay trắng trẻo, thon dài chặn ngay trước màn hình, che kín QR code, không để lại một kẽ hở nào.
Là Chu Dịch.
Anh ta lạnh lùng chằm chằm vào tôi, môi mím chặt, ánh mắt có chút ai oán.
Tôi nhíu mày, xuống điện thoại của mình.
Màn hình vẫn đang ở chế độ quét mã.
Chậc, sao lại có cảm giác bị bắt gian tại trận thế này?
Chu Dịch không gì với tôi, chỉ ghé sát tai chàng trai kia, gì đó.
Nhạc quá lớn, tôi không nghe rõ.
Nhưng cậu trai đó không hề tức giận, ngược lại còn nháy mắt với tôi.
Tôi tưởng cậu ta sẽ rời đi, ai ngờ đột nhiên ghé sát vào tai tôi, khẽ :
“Chị ơi, lần sau cân nhắc em nhé, em không cần tiền đâu.”
Nói xong, cậu ta bỏ đi với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi khó hiểu Chu Dịch:
“Anh vừa gì với cậu ta ?”
Chu Dịch khẩy, bỗng đưa tay giữ lấy mặt tôi, từ từ tiến lại gần, môi gần như sắp chạm vào tôi.
Không hiểu sao, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng.
Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”
Vội lùi nhẹ một chút, ta khựng lại, rồi bật , sau đó chệch hướng, đôi môi lướt nhẹ qua má tôi, mang theo một chút cảm giác nhột nhạt.
“Tôi , ấy vừa mới chọn tôi giường.”
Hai chữ cuối cùng cực kỳ nhấn mạnh, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn.
Nói xong, ta liền lùi lại, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy khiêu khích.
Tôi liếm môi, cuối cùng lười tính toán với tên nhóc trẻ con này.
Cũng không biết ta đang tức cái gì nữa.
Vậy nên tôi quay người, định ra quầy gọi rượu.
Nhưng Chu Dịch lại nắm lấy tay tôi, giọng vẫn còn chút khó chịu:
“Đi, tôi mời uống rượu.”
9.
Chu Dịch kéo tôi đến bàn của ta.
Bên đó có cả nam lẫn nữ, người cũng khá đông.
Có vài người tôi nhận ra, chính là mấy người đi cùng ta đến quán net hôm trước.
Vừa thấy tôi, mắt bọn họ sáng rực lên.
“Chị dâu đến rồi?!”
Mấy trong nhóm cũng đưa mắt tôi, đầy ẩn ý:
“Ồ, Chu Dịch, cậu cũng kín tiếng ghê nha.”
Tôi kéo nhẹ áo Chu Dịch:
“Anh chưa giải thích với bọn họ à?”
Anh ta thản nhiên lắc đầu:
“Lười giải thích.”
Rồi còn bổ sung thêm:
“Nếu ngại thì tự đi từng người mà đi.”
Bộ dạng cực kỳ vô tư, cứ như người đang bị hiểu lầm không phải tôi .
Làm tôi suýt nghĩ rằng bản thân mới là người đang quá.
Thôi kệ, tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa, liền gọi Lâm Tây qua đây.
Vừa rồi ấy đi toilet mà giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Lâm Tây vừa ngồi xuống, bọn họ lập tức bắt đầu chơi trò truyền bài bằng môi.
Nếu rơi thì phải uống rượu.
Lúc đầu trò chơi diễn ra rất thuận lợi.
Lâm Tây ngồi ngay bên cạnh tôi, ấy truyền bài sang tôi.
Khi tôi định truyền tiếp cho Chu Dịch, tên khốn đó lại thản nhiên uống một ngụm rượu.
Tôi sợ tờ bài rơi mất, liền trực tiếp túm lấy cổ Chu Dịch, một tay đặt lên mặt ta, chuẩn bị truyền bài qua.
Nhưng vì thời gian giữ hơi lâu, đúng lúc môi tôi chạm gần đến môi Chu Dịch, tờ bài vẫn rơi xuống.
Và có lẽ do tôi không kịp phanh lại, hoặc cũng có thể vì lâu nay bị kìm nén quá mức, tôi đã không dừng lại.
Mà là…
Trực tiếp hôn lên môi ta.
Môi Chu Dịch rất mềm, đôi mắt đen láy, mái tóc rũ xuống gần che hết lông mày, không còn nét bất cần như lần đầu tiên tôi gặp.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, ta lại bật ra một tiếng khẽ, vừa nhẹ vừa tùy tiện, rồi tôi cảm nhận ngón tay ta lướt qua vết thương trên eo tôi, khẽ dùng lực, khiến tôi hơi đau.
Xung quanh tiếng hò hét rần rần, nhanh chóng bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc.
Lúc này tôi mới lấy lại một chút lý trí, vội rời khỏi môi ta.
Mẹ nó, suýt nữa thì thò lưỡi vào luôn rồi.
Tôi khô họng, cầm ly uống cạn rượu , tim vẫn còn đập loạn xạ.
Mọi người vẫn đang trêu, thậm chí tôi còn thấy có người giơ ngón cái về phía Chu Dịch.
Tôi bắt đầu hối hận.
Sao tự dưng lại không giữ mình ?
10.
Trò chơi vẫn tiếp tục, tôi không dám tiếp tục ngồi cạnh Chu Dịch nữa.
Mượn cớ đi vệ sinh, lúc quay lại tôi đổi sang một chỗ khác.
Chu Dịch vẫn ung dung nhấp từng ngụm rượu, đầu ngón tay trắng trẻo gõ nhẹ lên mặt bàn, lặng lẽ nghe mọi người trò chuyện, hoàn toàn như thể chưa từng có gì xảy ra.
Tự nhiên tôi thấy khó chịu, không biết phải bực cái gì.
Sau vài vòng rượu, ai nấy đều hơi say.
Nhưng đôi mắt Chu Dịch vẫn tỉnh táo một cách bất thường.
Tôi lơ đãng ta một cái, không ngờ cũng chạm ngay ánh mắt ta.
Chu Dịch nháy mắt với tôi, sau đó cực nhanh tác “hôn gió”, rồi bật .
Tôi cạn lời, men say bắt đầu ngấm.
Bỗng dưng cảm thấy tiếc vì vừa rồi không thò lưỡi vào luôn.
Mẹ nó!
11.
Lúc cả nhóm ra khỏi quán bar, trời vừa tờ mờ sáng.
Mọi người đi phía trước, đặt xe qua Didi.
Trước mặt vẫn còn hơn một trăm lượt chờ.
Cơn gió lạnh thổi tới, khiến tôi tỉnh táo hơn một chút.
Trong lúc đợi xe, điện thoại tôi bỗng rung liên tục vì một loạt tin nhắn WeChat.
Là mẹ tôi nhắn từ nửa đêm.
Bạn thấy sao?