Cuối cùng thì… cũng vẫn là liên hôn trong nhà họ Tần.
Tôi lại tò mò hỏi:
“Vậy còn ? Không cần liên hôn nữa à?”
Tần Du búng trán tôi một cái:
“Em mỗi ngày đều hỏi mấy câu vô nghĩa gì thế hả?”
Tôi đi lấy nước trái cây trong tủ lạnh, vừa xoay người lại thì… thấy ta đang quỳ một gối trước mặt tôi.
“Anh bị sao ?” – Tôi đưa tay đỡ –
“Va đầu gối à?”
Tần Du không nhịn nữa, gào lên:
“Trình Thư! Anh đang cầu hôn đấy! Em có thể cái nhẫn kim cương trong tay một cái không!?”
18
“Hắt xì——”
Tôi hắt hơi một cái rõ to.
Ai mà ngờ , ngay đêm cầu hôn, tôi lại bị sốt cao.
Tần Du vụng về nấu cho tôi một nồi canh gừng, còn hì hục cháo hải sản.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa từng muỗng từng muỗng nuốt vào.
Anh ta nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt tôi:
“Em thích là , ăn nhiều một chút.”
…Anh có muốn nếm thử món mình nấu không?
Tôi thề, cả đời tôi chưa từng ăn cháo hải sản dở đến .
Uống thuốc hạ sốt xong, tôi lăn ra ngủ.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy trán mình mát lạnh, chắc là Tần Du đang chườm đá giúp tôi.
Nhờ ấy tận chăm sóc, chỉ một ngày là tôi hạ sốt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã thấy khỏe khoắn tỉnh táo.
Tôi đi vào bếp, thấy Tần Du đang dùng muỗng gỗ khuấy một nồi gì đó trông rất kỳ lạ.
Tôi tò mò hỏi:
“Anh đang gì ?”
Tần Du múc một bát nhỏ đặt trước mặt tôi:
“Anh lại nấu thêm nồi cháo hải sản nữa. Nếu em thích thì ăn thêm chút nha.”
Anh ta chống tay dưới cằm, vẻ mặt tràn đầy mong đợi:
“Ngon không?”
Tôi nhấp một thìa, cố gắng nặn ra nụ :
“Cũng …”
Thế là ta lại múc thêm một vá thật đầy cho tôi.
“Ăn nhiều vào, như mới nhanh hồi phục.”
19 – Ngoại truyện Tần Du
Lần đầu tôi gặp Trình Thư, là khi ấy đang phát tờ rơi trước cửa tiệm trà sữa.
Tôi thấy ấy mồ hôi nhễ nhại, liền tiện tay nhận một tờ.
Sau đó, tôi lại gặp ấy trong trường, mới biết chúng tôi là học đại học.
Tôi nghe thấy có người bàn tán:
“Trình Thư sao đi thêm khắp nơi ? Nhà ấy nghèo lắm à?”
“Chắc thế. Kỳ lạ ghê, ấy còn học bổng mà vẫn không đủ tiêu.”
Lần tiếp theo thấy ấy là trước cửa bệnh viện.
Cô ấy mắt đỏ hoe, liên tục gọi vào những số điện thoại trên cột điện, hỏi người ta có cần thêm không.
Tôi mềm lòng.
Tôi bước đến hỏi:
“Muốn bảo mẫu cho tôi không?”
Lúc đầu ấy còn cảnh giác, hỏi tôi rốt cuộc muốn gì.
Nhưng tôi chuyển tiền trước.
Cô ấy như trút gánh nặng, lập tức đi nộp tiền viện phí.
Sáng hôm sau, chưa đến 7 giờ, ấy đã gọi tôi dậy.
“Sếp ơi… em đang ở dưới ký túc xá của , mang theo bữa sáng rồi, xuống lấy nha.”
Tôi còn ngủ nướng chưa đã, bực bội xuống lấy cái sandwich.
Nhưng vừa thấy đôi mắt long lanh sáng rỡ của ấy, tôi bỗng nhiên chẳng cáu nổi nữa.
Thật ra tôi đâu có muốn dậy sớm ăn sáng.
Sinh viên đại học ai mà ngày nào cũng dậy bảy giờ?
Nhưng Trình Thư không cho tôi cơ hội ngủ nướng.
Cô ấy cảm thấy mình đã nhận tiền thì phải việc cho đàng hoàng, ngày nào cũng đúng 7:30 gọi điện đánh thức tôi.
Tôi vừa cắn sandwich, uống sữa nóng, vừa ngủ gật đến chảy nước mắt.
Tự chuốc lấy họa mà.
Sau đó có lần tôi chơi xấu, gọi hẳn tám món mặn một món canh, hi vọng ấy bận rộn đến tám chín giờ mới dậy gọi tôi.
Ai ngờ bảo mẫu chuyên nghiệp lại thức từ 5 giờ rưỡi sáng.
7:29 sáng, ấy đúng giờ gõ cửa phòng:
“Sếp ơi, dậy ăn sáng nè!”
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Làm sao để ấy bỏ cuộc việc nấu sáng đây?
Hay là… bảo ấy luôn đi, chắc không thể gọi tôi dậy sớm nữa, đúng không?
Kết quả thực tế:
Vẫn phải dậy sớm.
Thậm chí vì chúng tôi chuyển sang sống chung, tôi còn phải dậy sớm hơn trước.
Cô ấy mỗi sáng đều dậy từ hơn 6 giờ, bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Sau đó kéo tôi ngồi vào bàn ăn, bắt đầu một ngày mới “đẹp như mơ”.
Còn tôi thì chỉ muốn chui lại vào chăn ngủ thêm 20 phút.
Súp gà thì thơm thật đấy… sao so với giấc ngủ nướng buổi sáng?
Thế mà không ai hiểu nỗi khổ của tôi.
Ai cũng bảo tôi “ở trong phúc mà không biết hưởng”.
Sau này tôi phát hiện một quy luật:
Buổi tối tôi chịu khó hoạt mạnh chút, thì sáng hôm sau ấy sẽ không dậy nổi.
Kết quả phát hiện… chiêu này cũng chẳng có tác dụng gì.
Vì đúng là Trình Thư không dậy nổi, tôi vẫn phải dậy sớm!
Phải ra ngoài mua bánh bao xá xíu và sữa đậu nành mà ấy thích ăn.
Còn phải dỗ ấy dậy ăn sáng.
Rốt cuộc thì, sao mà trong đời này, ngủ nướng một giấc yên bình lại khó đến thế nhỉ…
20 – Phiên ngoại: Trình Thư
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, ai nấy đều thức đêm học bài.
Nghe Tần Du đã bỏ ra 8.888 tệ, để mua lại bộ đề cương ôn tập và ghi trên lớp từ người đứng nhất chuyên ngành.
Tôi nghe mà đập đùi tiếc rẻ:
“Sao lại để người khác kiếm món hời đó chứ!?”
Biết thế tôi đã bán từ lâu rồi, tôi mà viết thì viết liền tám cuốn, không cuốn nào trùng nhau!
Thế là tôi cắn răng đăng ký học thêm song bằng ngành Tài chính.
Đến kỳ thi kỳ hai, tôi “bốp” một cái, ném cả tập ghi lên bàn Tần Du:
“Tôi nhờ thầy giáo đánh dấu trọng tâm rồi, bán cho với giá ưu đãi nhé?”
Không ngờ nghề tay trái lại khai từ đó.
Hàng đống người tìm đến mua ghi , có người hỏi:
“Có bản tiếng Anh không?”
“Có giải tích tuyến tính không?”
“Có triết học Mác không?”
Tôi hơi bối rối, vẫn lần lượt trả lời từng người:
“Có hết. Mỗi môn 88 tệ, có bản photo và bản điện tử cho các chọn.”
Sức mạnh mùa thi thật là khủng khiếp.
Chỉ trong một buổi sáng, tôi đã bán gần trăm bộ ghi .
Tần Du từng hỏi tôi:
“Sao em cứ tích tiền mãi ?”
Tôi với :
“Em muốn mở một tiệm bánh ngọt của riêng mình.”
Sau đó, có một ngày dẫn tôi tới một cửa hàng trang trí rất đẹp.
Anh hỏi:
“Em thấy tiệm này thế nào?”
Tôi một lượt, rồi đáp:
“Vị trí đẹp thật, trang trí cũng xinh nữa, đúng gu của em luôn.”
Tần Du đột nhiên đưa cho tôi một chùm chìa khóa.
“Chìa này mở cửa gì ?”
Anh hơi hất cằm về phía cửa kính:
“Chìa của chỗ này đấy.”
Tôi kinh ngạc :
“Cửa tiệm này là của á?”
Tần Du khẽ , xoa nhẹ mái tóc tôi:
“Ngốc à, sau này là của em.
Hãy bán bánh ngọt của em thật tốt nhé, bà chủ nhỏ.”
Tần Du thật ra là người rất có tính chiếm hữu.
Miệng thì : “Tất cả mọi thứ trong tiệm bánh đều để em quyết định.”
Nhưng thực tế thì…
cấm tuyệt đối không cho tôi bán bánh mì nguyên cám.
Vì không thích.
Tôi tức đến mức phồng má, cãi nhau với :
“Tại sao không thích là em không bán? Người khác thích chứ!”
Tần Du cũng không chịu thua:
“Ai mà thích bánh mì nguyên cám chứ? Em tìm cho một người đi!”
Tôi trừng mắt :
“Dù sao thì em mặc kệ, có người thích đó!”
Thế là tôi lén lút đưa bánh mì nguyên cám lên kệ.
Để bán cho nhanh, không bị phát hiện, tôi còn giảm giá, chỉ 9,9 tệ một túi.
Kết quả…
Bốn tiếng trôi qua, chỉ bán một túi.
Còn là một chị khách sơ ý rơi xuống đất, ngại quá nên đành mua.
Cuối cùng… vẫn là Tần Du mua hết đống bánh mì ấy, nghe đem về cho cùng phòng ăn.
Sau này có một lần, Tần Du nổi hứng muốn học bánh với tôi.
Anh rất cố chấp, nhất quyết phải bắt đầu từ bước tự cốt bánh bông lan.
Nhưng … thật sự quá ngốc.
Bột mì, trứng, sữa… cho thế nào cũng sai.
Trộn mãi vẫn là một đống hỗn hợp lỏng như cháo, là biết không thể chín .
Cuối cùng tôi lừa , bảo là đã cho phần bột của vào lò nướng rồi.
Lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì… dĩ nhiên tôi đã đổi sang cốt bánh khác từ lâu rồi.
Chứ chờ xong, chắc trời tối luôn.
Sau đó, vụng về cầm túi kem bắt bông, nặn kem, rồi viết mấy chữ xấu ơi là xấu.
Tôi phải nheo mắt mãi mới nhận ra đó là:
“Chúc mừng sinh nhật Trình Thư.”
Đến tận lúc ấy, tôi mới sững người nhận ra —
Hóa ra hôm nay là sinh nhật mình.
Tối hôm đó, Tần Du quả nhiên mang chiếc bánh xấu xí ấy ra, gọi tôi thổi nến và ước nguyện.
Vẻ mặt từ đầu đến cuối đều có vẻ kỳ lạ, như đang mong chờ điều gì đó.
Cho đến khi tôi cắt xong bánh, thậm chí ăn hết một miếng thật to, mới nhíu mày thắc mắc:
“Sao em vẫn chưa ăn thấy à?”
Tôi ngẩn ra:
“Cái gì cơ?”
Tần Du cắt vụn nốt phần bánh còn lại, còn lật tung bên trong lên tìm một hồi.
Lúc ấy, trái tim tôi giật thót:
Tôi chợt nhớ ra…
Cái cốt bánh do Tần Du kia… hình như tôi đã ném vào thùng rác rồi.
Ra là nhất định đòi tự cốt bánh là vì… định giấu cái gì đó bên trong ư!?
Sớm biết thế… tôi đã không đổi bánh rồi…
Trong đêm lạnh giá ấy, chúng tôi mặc thêm áo khoác, chạy vội về tiệm bánh.
Lục thùng rác suốt hai tiếng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy đôi nhẫn bạch kim.
Kiểu dáng rất tinh xảo, bên trong còn khắc chữ cái, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Và thế là…
Chúng tôi đứng giữa đống rác,
trao nhau lời hứa trọn đời trong ánh sáng mờ mờ.
[Toàn văn hoàn]
Bạn thấy sao?