Tình Yêu Bay Theo [...] – Chương 3

3

3

Tôi ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu nhà đợi tới mười một giờ tối, không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ Hứa Nguy hiện lên trên điện thoại của tôi.

Tôi cũng nghĩ rằng có lẽ Hứa Nguy quá mệt nên ngủ thiếp đi.

Cho đến khi tôi trở về nhà và hoàn toàn vỡ mộng vì sự đàng hoàng c.h.ế.t tiệt của mình.

Lúc này Hứa Nguy đang đưa lưng về phía tôi, đứng ở ban công nghe điện thoại, giọng là sự dịu dàng mà tôi đã lâu không nghe thấy: “Được rồi, đừng sợ. Tôi là thầy của em, tôi không hoảng loạn, tại sao em phải hoảng loạn?”

“Cho dù trời có sập, tôi cũng sẽ đỡ cho em. Trong công việc có chút ấm ức là bình thường, đừng khóc.”

“Được rồi, nếu tôi đây không phải đang an ủi em, gì lại cùng em tán gẫu mấy tiếng đồng hồ, đồ ngốc.”

Hứa Nguy trò chuyện đến mê mẩn, không nghe thấy tĩnh tôi vào cửa.

Giọng của Thẩm Thanh Thanh từ bên kia ống nghe truyền tới: “Vợ thầy vẫn chưa trở về, thầy có muốn đi tìm ấy hay không? Chỉ lo chuyện cùng em, sao thầy lại đối tốt với em như ?”

Hứa Nguy khẩy: “Không cần, lát nữa ấy sẽ trở về, ở đây ấy không có bè, có thể đi đâu?”

“Được rồi, em mau ngủ đi, rồi, ngủ ngon.”

Tôi bóng lưng rộng lớn của người đàn ông đó, hình ảnh thiếu niên áo trắng trong trí nhớ chồng lên hắn, tôi biết rằng dù sao thì họ cũng khác nhau.

Tôi sống xa cha mẹ và bè. Kết hôn và đến sống tại một thành phố tuyến hai cách họ 500 dặm. Nhưng những gì nhận lại là thái độ lạnh lùng của hắn.

Khi chúng tôi mới cưới, tôi rất sợ hãi và lo lắng vì phải ở một mình giữa thành phố xa lạ. Hứa Nguy hôn lên trán tôi và nhẹ nhàng an ủi: “Từ nay về sau, không chỉ là chồng em mà còn là thân nhất của em. Em không đơn độc đâu. Anh sẽ không để huống mà em lo lắng xảy ra đâu. Hãy tin .”

Hôm nay, vật đổi sao dời.

Hứa Nguy cúp điện thoại, xoay người, hoảng sợ: “Em về rồi. Anh đã hâm nóng đồ ăn cho em trong bếp rồi, em ra ăn đi.”

Hắn ngồi lười biếng trên ghế sô pha, ngón tay liên tục gõ vào màn hình điện thoại di .

Tôi chán ăn nên rót cho mình một cốc nước rồi ngồi đối diện hắn, cố gắng trình bày sự việc một cách hợp lý và khách quan nhất có thể:

.

“Hứa Nguy, từ lúc em rời khỏi siêu thị đến giờ, đã tám tiếng đồng hồ, không gọi cho em một cú điện thoại, không quan tâm em đang ở đâu, cũng không lo lắng em mang thai có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.”

“Trong tám tiếng này, ở nhà ăn cơm và có thể ngủ một giấc, điều đó không quá quan trọng. Điều quan trọng là và Thẩm Thanh Thanh đã chuyện điện thoại trong nhiều giờ liền.”

Sắc mặt Hứa Nguy chợt thay đổi, hắn nghiến răng trách cứ: “Khương Hạ! Sao bây giờ em lại trở nên cay nghiệt như ! Một việc nhất định phải níu lấy không buông, không dứt đúng không?”

Hắn lạnh lùng : “Anh đã xác nhận thân thể em sẽ không xảy ra vấn đề, mới trở về. Hơn nữa, chân mọc ở trên người em, không ai để em ở bên ngoài lâu như , chính em muốn thôi.”

Tôi luôn đè nén cảm của mình, tránh lên lên xuống xuống sẽ tăng nguy cơ sảy thai. Nhưng đến cuối cùng tôi không khống chế cảm của mình, đứng lên, cầm gối ném về phía Hứa Nguy, gần như điên cuồng rống to: “Đúng! Cô ta là học trò của ! Nhưng ta cũng là một người phụ nữ! Anh kết hôn rồi, Hứa Nguy, cảm giác đúng mực cơ bản nhất dù sao cũng phải có chứ?”

Sau khi dừng lại, tôi cảm thấy đau âm ỉ ở bụng dưới, vịn sô pha ngồi xuống.

Hứa Nguy thấy thế, hoảng loạn bỏ lại điện thoại di , vỗ nhẹ bả vai tôi: “Trước tiên hãy bình tĩnh đã. Anh sai rồi, chưa?”

4

Từ đó về sau, giữa tôi và Hứa Nguy vẫn duy trì hòa bình giả tạo.

Mỗi ngày hắn đều báo cáo lịch trình cho tôi, tan về nhà đúng giờ, nấu cơm cho tôi, giúp tôi thoa dầu dưỡng dành cho bà bầu. Chấm công đúng giờ như một con robot.

Ngay khi tôi nghĩ mọi thứ đang đi đúng hướng, thực tế đã xé toạc một lỗ hổng một cách không thương tiếc.

Tôi mới từ trạm chuyển phát nhanh ồm đồ trở lại dưới lầu, thấy Thẩm Thanh Thanh kiễng chân lấy một mảnh lá cây từ trên tóc Hứa Nguy xuống. Sau đó ta nghiêng đầu thấy tôi. Cô ta chào tôi rất nồng nhiệt: “Xin chào, à, xuống lấy đồ à?”

Tôi “ừm”.

Cô ta mặc áo len màu trắng sạch sẽ, buộc tóc đuôi ngựa cao, sôi nổi chạy đến bên cạnh tôi, cả người thoạt rất hoạt bát sáng sủa.

Thẩm Thanh Thanh vừa muốn kéo tay tôi, đột nhiên kêu lên “A”.

Cô ta bịt mũi, lớn tiếng hét: “Mọi người có ngửi thấy mùi gì không? Mùi này khó chịu quá.”

Vừa ta vừa đánh hơi xung quanh, cuối cùng dừng lại trước mặt tôi.

Cô ta ngượng ngùng tôi: “Cô à, vừa rồi có phải không cẩn thận giẫm phải cái gì không? Hôi quá…”

Những lời nhẹ nhàng của ta như d.a.o đ.â.m vào tim tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...