Tiết Nhượng như không ngờ trong tin tức lại có nội dung tường tận như . Anh ấy luống cuống tay chân muốn tắt điện thoại, tôi thản nhiên : “Tôi đều biết cả!”
Anh ấy trầm mặc.
Tôi khổ: “Có phải muốn hỏi, tại sao tôi đều biết, mà vẫn không rời khỏi hắn ngay không?”
“Tôi không…”
Tôi ngắt lời ấy: “Khi đó tôi đang tháo gông xiềng trên người!”
Tôi muốn chạy trốn, trước hết phải mở khoá xiềng xích đang vây khốn chân tay tôi. Nhưng tôi quá vô dụng, tôi không tìm thấy chìa khóa. Vì thế tôi chỉ có thể đánh gãy tay chân mình.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh kỳ thật cho người ta rất xấu hổ.
Ngay khi tôi muốn điều gì đó để vỡ sự im lặng. Tiết Nhượng vỗ vỗ vai tôi: “Em đã rất lợi rồi!”
18
Tôi đã việc cho Tiết Nhượng trong một năm cho đến khi ấy tìm lại tài vụ phù hợp.
Trong một năm này mỗi tháng chúng tôi đều đến chi nhánh một lần. Anh ấy sẽ pha chế cho tôi vào ngày đến đây, trả lương cũng hậu hĩnh. Đổi lại, tôi đã nhiều lần đãi ấy bữa tối. Không hiểu sao, chúng tôi trở thành bè.
Từ Khả hỏi, có phải ấy muốn theo đuổi tôi hay không.
Tôi lắc đầu: “Anh ấy không phải!”
“Vậy thích ấy sao?”
Tôi có chút mờ mịt: “Không nghĩ tới, chắc là không thích!”
Từ Khả rung đùi đắc ý: “Tôi khuyên , không nên tự mình đưa ra bất kỳ phán đoán nào!”
Vì bị Lâm Diên tố cáo, Hứa Mục Chu bị đuổi việc. Lý lịch của hắn có vết nhơ, rất khó tìm công việc tốt. Nhưng cho dù đến bước này, hắn cũng cự tuyệt ở cùng với Lâm Diên.
Lâm Diên thất bại quay về, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Nghe Hứa Mục Chu bắt đầu kinh doanh, cũng không tốt.
Bạn thân hỏi tôi có vui không.
Tôi gật đầu: “Rất vui!”
Tôi vẫn cấp dưỡng cho mẹ tôi mỗi tháng, không gặp bà ấy nhiều. Bà ấy tôi lòng dạ hẹp hòi, mà còn mang thù. Tôi nghe một chút cũng liền bỏ qua. Tôi vẫn sẽ phụng dưỡng bà ấy. Nhưng tôi đã lấy lại tất cả cảm của tôi dành cho bà ấy, dù là hay ghét. Trạng thái như cho tôi rất thoải mái.
Sinh nhật tôi vào cuối năm. Vì ít bè, cũng đã đến tuổi này rồi, tôi không có bất kỳ chờ mong gì. Nhưng Tiết Nhượng lại mời tôi ăn tối. Anh ấy tổ chức sinh nhật cho tôi.
Trên bàn có món ăn và bánh ngọt tôi thích. Anh ấy tặng tôi hai món quà. Một là muốn chúc mừng sinh nhật tôi, một là muốn tôi . Tôi đồng ý sẽ vui vẻ, cũng đồng ý .
Từ Khả líu lưỡi: “Cứ như ? Không theo đuổi một chút sao?”
Tôi : “Tôi thích ở chung với ấy!”
Tình của người trưởng thành có sự ăn ý của chúng tôi, không cần mãnh liệt, cũng không cần thề non hẹn biển. Thích hợp là !
Nhưng tôi vẫn nhịn không hỏi Tiết Nhượng: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Tôi không tự mình đa đến mức cho rằng ấy thầm mến tôi nhiều năm. Nhưng tôi lại luôn cảm thấy, ấy bắt đầu đối tốt với tôi từ rất sớm!
19
Tiết Nhượng suy nghĩ một chút. Anh : “Ấn tượng ban đầu của đối với em cũng không sâu, chỉ cảm thấy em là vợ nhỏ đáng của Hứa Mục Chu, vóc dáng nhỏ nhắn, tuổi còn nhỏ, không chuyện nhiều, rất ngoan. Cho đến khi có lần cùng mẹ đi thắp hương.”
Tiết Nhượng cũng không có kiên nhẫn chuyện này, mẹ đi nghe tụng kinh, thấy chán nên đi vòng quanh. Sau đó liền đụng phải Giang Tri Miểu.
Giang Tri Miểu đang khóc rống lên.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Nhượng là lảng tránh, cho dù là ai cũng sẽ không nguyện ý để sự chật vật của mình bị người quen thấy.
Nhưng cuối cùng không rời đi. Bởi vì Giang Tri Miểu khóc rất khổ sở. Khóc thút thít, cuộn mình, thật giống như bị chuột rút lột xương.
Tiết Nhượng chụp một tấm ảnh, muốn gửi cho Hứa Mục Chu, để hắn xử lý. Nhưng cuối cùng cũng không gửi. Đó là vợ của Hứa Mục Chu, nếu như ấy có thể có sự an ủi từ Hứa Mục Chu, ấy sẽ chạy đến chùa để khóc sao?
Tiết Nhượng nghĩ, quên đi, không nên chuyện dư thừa. Nhưng cuối cùng vẫn . Anh mua một gói giấy đưa cho Giang Tri Miểu. Nhưng có vốn từ thiếu thốn, cuối cùng có thể chỉ có ba chữ: “Đừng khóc!”
Giang Tri Miểu không nhớ người đưa giấy cho là ai, Tiết Nhượng lại khắc sự tuyệt vọng trong mắt ở trong lòng!
Ban đầu Tiết Nhượng cũng không có muốn gì cả. Anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn, không muốn kết hôn cũng không muốn đương, rất phiền toái. Huống chi đó còn là vợ của bè.
Nhưng mỗi lần tụ tập, đều ý nhiều hơn đến đôi mắt của . Muốn xem, có phải vẫn khổ sở như hay không. Lại nghĩ, có phải có thể chút gì đó, để cho không cần khổ sở như hay không!
Vì thế trong KTV, sẽ bộ như vô chỉ huy nhân viên phục vụ đặt khay trái cây sang bên . Trên bàn ăn, khi nồi mì thích sắp chuyển đi, sẽ giơ tay đè đĩa quay lại. Chẳng qua cơ hội như cũng không nhiều.
Bạn thấy sao?