Tình Yêu Chưa Nói [...] – Chương 4

Tối hôm trở về nước, Thẩm Chấp đã đặt một phòng riêng để hai gia đình gặp nhau, bàn bạc về việc tổ chức đám cưới.

Giữa bữa ăn, Thẩm Chấp đột nhiên nhắn tin cho tôi

“Em tìm một lý do để đi ra ngoài đi.”

Tôi ngước lên ấy, không hiểu ý ấy lắm.

Nhưng tôi vẫn tìm một lý do để đi ra ngoài.

Chưa đầy ba phút sau, Thẩm Chấp cũng bước ra.

“Anh gọi em ra đây gì? Chẳng phải đang bàn chuyện đám cưới sao?” Tôi kéo nhẹ áo ấy, bằng giọng dịu dàng.

Anh ấy nhếch môi, khẽ từ trong cổ họng: “Chuyện đám cưới đã chuẩn bị hết rồi, không cần họ bàn bạc. Nhưng nếu không để họ thảo luận, chắc chắn người lớn sẽ không vui, nên cứ để họ bàn, sau này em không thích thì sẽ sửa lại.”

Nói rồi, Thẩm Chấp nắm tay tôi, dẫn tôi ra ngoài.

Tôi đầy thắc mắc hỏi ấy: “Chúng ta cứ thế này mà rời đi sao?”

Anh ấy chỉ ừ nhẹ, mở điện thoại cho tôi xem: “Anh đã đặt vé xem phim rồi, chúng ta đi xem phim, lát nữa sẽ bảo tài xế đưa họ về.”

Xem phim xong, khi vừa về đến nhà, Thẩm Chấp đã ôm lấy tôi từ phía sau.

Giọng ấy trầm ấm, vang lên bên tai tôi, nghe ngứa ngáy và đầy mê hoặc:

“Ninh Ninh, đêm nay cho ở lại đây nhé?”

Mặt tôi đỏ bừng, định đẩy ra thì bỗng nghe một tiếng “phụt”, cơ thể lạnh toát và run lên.

Thẩm Chấp bất ngờ bế tôi lên ghế sofa, nhẹ nhàng cắn môi tôi, gương mặt hiện lên vẻ không hài lòng.

“Sao không trả lời ?”

“Em… em…” Tôi ngượng ngùng không biết gì, chỉ có thể vòng tay qua cổ ấy, đáp lại nụ hôn của ấy.

Thẩm Chấp nhẹ, không thêm gì, bế tôi vào phòng ngủ…

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, tôi thấy gương mặt của Thẩm Chấp đang tôi chằm chằm.

Nhìn đồng hồ thì đã gần trưa, tôi khẽ đậy cơ thể đau nhức, cuối cùng cũng rời khỏi vòng tay của ấy.

Vừa với lấy quần áo thì chuông cửa reo lên.

Tôi nghĩ chắc là người giao đồ ăn mà tôi đặt đã tới, tôi vội vàng mặc đồ rồi chạy ra mở cửa.

Khi mở cửa, không ngờ lại là mẹ tôi!

Vừa mới tỉnh dậy còn đang lơ mơ, bây giờ thì tôi hoàn toàn tỉnh táo, thấy mẹ đã bước vào nhà, tôi vội vàng đi theo bà.

“Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến bất ngờ ?”

Trước đây bà chẳng bao giờ đến.

Mẹ tôi tôi từ trên xuống dưới rồi đột ngột hỏi:

“Thẩm Chấp cũng ở đây à?”

“Không… không có.” Tôi lúng túng tránh ánh mắt của mẹ.

Mẹ liếc vào bên trong, sau đó lại về phía cổ tôi.

Tôi rùng mình, chợt nhớ ra trên người vẫn còn dấu vết của đêm qua, cả trên cổ cũng có. Tôi vội vàng kéo cổ áo lên che.

“Ninh Ninh, đừng che nữa, mẹ thấy hết rồi.” Mẹ tôi thở dài, “Con nghỉ ngơi đi, mẹ và bố về đây.”

“Bố cũng tới sao?” Tôi nhíu mày, cứ tưởng chỉ có mẹ tôi đến.

Mẹ gật đầu, đặt đồ đạc xuống rồi rời đi.

Mẹ vừa đi, Thẩm Chấp từ phòng ngủ bước ra, ôm lấy tôi từ phía sau, trông ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc.

“Ai vừa đến thế?”

“Mẹ em.” Tôi gạt tay ấy ra, lấy một chai nước từ tủ lạnh uống.

Thẩm Chấp nhướng mày:

“Mẹ gì?”

“Không… không gì nhiều, chỉ mang ít đồ đến rồi về.” Tôi vặn nắp chai lại, trả lời một cách bình tĩnh.

Thẩm Chấp gật đầu, rồi nâng mặt tôi lên và đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Tôi vừa định đưa tay ra đẩy ấy ra, vừa chạm vào vai ấy, tay tôi lại mềm nhũn xuống…

Sau bữa sáng, Thẩm Chấp dẫn tôi đi thử váy cưới.

Nơi đó là một căn biệt thự nằm lưng chừng núi.

Thẩm Chấp đã đặc biệt mời nhà thiết kế tới để đo váy cưới cho tôi.

Lúc này, một nhóm người đang vây quanh tôi để đo kích thước.

Nhìn vào gương, tôi thấy Thẩm Chấp ngồi trên ghế sofa, tay vẫn mải chơi gì đó.

Tôi nhăn mặt, từ lúc đến đây tới giờ tôi thấy ấy toàn nhắn tin, giờ cũng vẫn đang nhắn, không biết đang chuyện với ai…

Sau khi đo xong, dù tôi có bước lại gần ấy, ấy cũng chẳng để ý.

“Anh đang nhắn tin với ai thế, cho em xem với.” Tôi giơ tay ra.

Tôi tưởng chỉ cần tôi đòi thì y sẽ cho tôi xem ngay, không ngờ Thẩm Chấp lại lập tức tắt máy, không cho tôi xem.

Tự dưng tôi cảm thấy khó chịu, “Anh không còn thích em nữa đúng không, đang chuyện với trẻ nào à?”

Thẩm Chấp khẽ, kéo tôi vào lòng, thì thầm bên tai: “Nếu không thích em, sao lại muốn cưới em, nếu không thích em, sao giờ lại ôm em thế này… Đừng nghĩ nhiều nữa.”

Nói xong, Thẩm Chấp ôm tôi chặt hơn, giọng trầm ấm gọi tôi một tiếng:

“Vợ.”

Hai chữ đó như dòng điện chạy qua người tôi, mặt tôi đỏ bừng lên.

Giọng ấy cũng quá quyến rũ đi.

Tôi vùi đầu vào cổ ấy, ngượng ngùng :

“Anh lại đi, lúc nãy em chưa nghe rõ.”

Thật ra không phải không nghe rõ, mà là tôi muốn nghe ấy gọi thêm một lần nữa.

Nghe thích quá mà!

Thẩm Chấp , ngực ấy rung lên theo tiếng , rồi ghé sát tai tôi, gọi thêm lần nữa:

“Vợ.”

Tôi mỉm : “Anh có gọi thêm bao nhiêu lần cũng vô ích. Anh không cho em xem điện thoại chắc chắn là có bí mật, trước đây em đòi xem là cho ngay cơ mà.”

Nói rồi, tôi nhăn mặt, bỗng dưng cảm thấy có chút khó chịu.

Trên đường về, tôi ngồi ở ghế phụ lướt điện thoại, không với Thẩm Chấp câu nào.

Tôi nghĩ ấy hiểu lý do tại sao tôi bỗng nhiên lạnh lùng với ấy, không ngờ, ấy lên xe mà cũng không một lời nào.

Thấy thái độ này của ấy, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn.

Nhưng khi thấy ấy đi một con đường khác không phải đường về nhà, tôi hỏi:

“Chẳng phải là về nhà sao?”

“Chờ chút, đi lấy đồ trước.” Thẩm Chấp trả lời nhẹ nhàng.

Tôi chỉ đáp lại một tiếng “ồ” nhẹ nhàng, không thêm gì nữa.

Không khí trong xe đột nhiên trở nên gượng gạo…

Tới nơi, trời đã tối.

Thẩm Chấp bỏ tôi lại giữa đám đông.

Cả ngày hôm nay bao nỗi bực tức trong lòng tôi cứ tích tụ lại, tôi bước đi trong đám đông, âm thầm mắng Thẩm Chấp…

Đi một lúc, tôi thấy rất nhiều chiếc drone bay lượn trên bầu trời.

Đám đông lập tức lên bầu trời, tôi cũng bị cuốn theo và tiến về phía trước cùng họ.

Vừa , trong đầu tôi thầm nghĩ: Lúc đó tôi đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Chấp một cách quá dễ dàng, thật là quá dễ dàng cho ấy.

Nhưng càng , tôi càng cảm thấy có điều gì đó không đúng, sao tôi thấy giống như các drone xếp hình về mình ?

Chẳng lẽ mắt tôi bị hoa rồi?

Ngay giây sau, tên tôi xuất hiện trên bầu trời.

Tôi kinh ngạc mở to mắt, không thể tin cái tên đang hiện ra trên bầu trời lại chính là tên mình.

Ngay sau đó, trên màn hình lớn bên cạnh hiện lên hình ảnh và tên của tôi cùng Thẩm Chấp.

Lúc này, tôi mới tin rằng mình không nhầm.

Từ từ, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía tôi, tiếng chuyện vang lên bên tai:

“Ôi trời ơi, tôi ghen tị quá, có đến hơn 500 chiếc drone trên trời kia kìa, còn màn hình thì chiếu những khoảnh khắc ngọt ngào của họ nữa. Nhìn mà cảm muốn khóc.”

“Trời ơi, cả hai đều đẹp đôi quá, tôi thật ghen tị, họ hạnh phúc quá.”

“Tôi chưa bao giờ thấy cảnh này ngoài đời, chỉ thấy trong tiểu thuyết thôi, bây giờ ngoài đời thật mà quá, tôi phải quay lại gửi cho trai xem để học hỏi.”

“Chị ấy hạnh phúc quá, trai đẹp trai thế kia, ánh mắt của họ là thấy họ nhau đến nhường nào…”

Tôi đoạn video phát trên màn hình, toàn bộ đều là những khoảnh khắc đời thường của tôi và Thẩm Chấp.

Nước mắt tôi cứ thế trào ra, từng giọt không ngừng lăn xuống, nhòe cả lớp trang điểm trên mặt.

Không biết từ lúc nào, Thẩm Chấp đã đứng trước mặt tôi, trên tay cầm một bó hoa hồng.

Thẩm Chấp nâng tay lên, lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, vừa lau vừa dỗ dành:

“Đừng khóc nữa, em khóc hỏng hết lớp trang điểm rồi, ngoan, đừng khóc nữa.”

Trời ơi, ấy càng dỗ dành tôi, tôi lại càng không thể kiềm chế bản thân, khóc to hơn.

Cuối cùng, Thẩm Chấp phải dỗ dành một lúc lâu, tôi mới ngừng khóc.

Anh ấy hôn lên khóe mắt tôi, giọng vô cùng dịu dàng:

“Đừng khóc nữa, bé mít ướt của , không?”

Sau khi bình tĩnh lại, tôi gật đầu, dùng tay nhẹ vào ngực ấy: “Anh xem điện thoại cả ngày nay là để sắp xếp chuyện này à?”

Thẩm Chấp gật đầu, khẽ: “Chẳng phải em lần trước cầu hôn không đủ lãng mạn sao? Anh muốn điều gì đó trước khi cưới, để sau này không còn cảm thấy hối tiếc.”

Tôi hít mũi, đáp: “Em chỉ bâng quơ thôi mà.”

Thẩm Chấp nhẹ, trêu chọc:

“Trong lòng còn cảm thấy bực bội không?”

“Em cứ nghĩ đang nhắn tin với nào khác đấy.” Tôi phồng má, nũng ấy.

Anh ấy mỉm , không thể gì khác, với vẻ bất lực: “Nếu đã , chúng ta vào thẳng vấn đề chính nhé.”

Sau đó, Thẩm Chấp bắt đầu những lời cảm đầy và chân thành.

Nước mắt tôi lại không kiềm chế mà rơi xuống…

Cuối cùng, tôi khóc khi đồng ý lời cầu hôn của ấy.

Vì quá cảm .

Khi Thẩm Chấp ôm tôi, tôi thì thầm trong lòng ấy oán trách:

“Tất cả là tại , những lời lãng mạn như thế khiến nước mắt em cứ trào ra, giờ mặt em hỏng hết lớp trang điểm rồi, xấu quá.”

Nói xong, đôi tay ấm áp của Thẩm Chấp ôm lấy eo tôi, giọng của ấy vang lên, hơi thở phả vào tai tôi, cảm giác thật khó cưỡng.

“Em không xấu, trong mắt , em lúc nào cũng đẹp nhất, trước đây là , sau này cũng vẫn sẽ , không bao giờ thay đổi.”

Góc của nam chính:

Ngày 9 tháng 10 năm 2016:

Chơi bóng rổ xong, tôi gặp một , trời ơi, ấy ngoan thật đấy. Không ngờ ấy lại là cùng bàn mới của tôi, khá xinh.

Ngày 15 tháng 10 năm 2016:

Ngày nào cũng có mấy thằng con trai tỏ với ấy, bỏ kẹo và thư tỏ vào ngăn bàn. Ô, ấy nổi quá nhỉ.

Ngày 22 tháng 10 năm 2016:

Cô ấy chủ xin WeChat của tôi. Có phải ấy thích tôi không nhỉ? Nhưng thêm xong cũng không thấy nhắn tin.

???

Ngày 3 tháng 11 năm 2016:

Đùa hơi quá, lỡ Ninh Ninh giận rồi, khó dỗ thật, sao đây?

Ngày 5 tháng 11 năm 2016:

Dỗ rồi.

Ngày 19 tháng 1 năm 2016:

Mời Ninh Ninh đến xem tôi chơi bóng rổ, lo lắng quá…

Ngày 27 tháng 2 năm 2016:

Sinh nhật Ninh Ninh, tôi đã lấy hết can đảm để tỏ , không ngờ ấy đồng ý, sung sướng đến phát điên…

Ngày 9 tháng 3 năm 2016:

Sinh nhật đầu tiên tôi và ấy ở bên nhau, nụ hôn đầu tiên, Ninh Ninh ngọt quá, mềm mại quá…

Ngày 2 tháng 4 năm 2016:

Điểm số của Ninh Ninh có giảm một chút, ấy muốn tập trung học hành, và đề nghị chia tay (҂⌣̀_⌣́).

Ngày 5 tháng 4 năm 2016:

Sau khi tôi kiên quyết theo đuổi, chúng tôi thống nhất sẽ quay lại với nhau sau kỳ thi đại học, và cả hai sẽ cùng tập trung học hành.

Ngày 16 tháng 4 năm 2016:

Nhớ ấy quá, cuối tuần hẹn ấy ra ngoài thư giãn, khi xem phim ấy đã ngủ thiếp đi, tôi không nhịn nữa và lén hôn ấy một cái, mềm quá.

Ngày 9 tháng 7 năm 2016:

Tại buổi tiệc sau kỳ thi đại học, tôi và Ninh Ninh quay lại…

Ngày 28 tháng 7 năm 2016:

Kỳ nghỉ hè đầu tiên tôi ở bên Ninh Ninh đã bắt đầu.

Ngày 3 tháng 9 năm 2016:

Tôi và Ninh Ninh cùng học một trường đại học, sau kỳ nghỉ hè, ấy dường như càng gắn bó với tôi hơn, cũng tôi nhiều hơn…

Ngày 27 tháng 9 năm 2016:

Ninh Ninh say rượu, hôm nay mới biết, hóa ra ấy đã thích tôi từ lâu.

Ngày 15 tháng 1 năm 2018:

Bất ngờ phát hiện bản thân bị bệnh tim, đi kiểm tra thì trạng không tốt lắm.

Ngày 25 tháng 2 năm 2018:

Chuẩn bị chia tay Ninh Ninh, trạng bệnh của tôi ngày càng tệ…

Ngày 17 tháng 3 năm 2018:

Chia tay với Ninh Ninh, lý do thì như bao người khác thôi, nếu sau này bệnh của tôi tốt hơn, và ấy vẫn còn độc thân, tôi sẽ theo đuổi lại…

Ngày 3 tháng 6 năm 2018:

Chết tiệt, nhớ ấy quá, không kìm lòng mà gọi cho ấy, số đó đã không còn dùng nữa…

Ngày 21 tháng 7 năm 2018:

Bay về lén ấy, sao ấy gầy quá .

Ngày 13 tháng 10 năm 2020:

Bệnh cuối cùng cũng cải thiện, ngay ngày đầu tiên về nước, thấy vợ vỗ nhẹ vào avatar của tôi…

Ngày 15 tháng 10 năm 2020:

Không kìm , tôi mua lại công ty của vợ, muốn gặp ấy.

Ngày 2 tháng 11 năm 2020:

Lại chia tay…

Ngày 28 tháng 11 năm 2020:

Hòa giải rồi, may mà chúng tôi không bỏ lỡ nhau, cuối cùng cũng không còn bị bệnh tật hành hạ nữa…

Ngày 15 tháng 1 năm 2021:

Cầu hôn vợ.

Ngày 1 tháng 2 năm 2021:

Nhận giấy đăng ký kết hôn, hạnh phúc, chúng tôi đã trở thành vợ chồng hợp pháp.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...